Mãi cho đến  khi chủ động giữ chặt cổ tay Trần Kỵ, Chu Phù đều ngại ngùng xoắn xuýt.
 
Ở một  chuyện, thật  cô   ít.
 
Trước  cô  bảo vệ quá ,   cơ hội  tìm hiểu,  đó là mỗi ngày bận rộn kiếm sống,   thời gian và sức lực để tìm hiểu.
 
Cũng  cần thiết.
 
Sau đó  gặp Trần Kỵ một  nữa.
 
Chỉ là cho tới nay, thái độ của  đối với  dường như cũng   gì  đổi so với tám năm .
 
Luôn  cô tuổi còn nhỏ,  bằng ba tuổi, thậm chí mở miệng một tiếng là gọi nhóc con.
 
Cô vốn tưởng rằng đây thật  là biểu hiện của  đối với    bao nhiêu hứng thú.
 
  dính chặt   trong một thời gian dài, dần dà liền  thể hiểu , hình như cũng     hứng thú.
 
Ít nhất hai  ăn ý mà bắt đầu cùng phòng chung giường  mỗi buổi buổi sáng sớm, phía  cô đều  thể cảm nhận  nhịp đập của đàn ông.
 
Mạnh mẽ  mãnh liệt.
 
 một bước tiến xa hơn   từng .
 
Mỗi  say sưa ôm hôn môi, thậm chí  khi da thịt dán  ,  luôn giữ  lý trí  phút cuối, rút   kịp lúc.
 
Sau đó liền  thể   tiếng nước tí tách từ toilet truyền đến.
 
Cho dù nhịn đến khó chịu, Trần Kỵ cũng  từng thật sự  cô   giải quyết.
 
Khi đó  bất đắc dĩ   nỡ.
 
Chu Phù chỉ cảm thấy  lẽ là  đủ thích, cho nên  cần thiết.
 
Có uất ức cũng  mất mát.
 
 đêm nay,  ở  mưa to quỳ một gối  mặt , Chu Phù  thấy  từ  đến nay  gì   , nhưng bởi vì lo lắng  tìm   , trong ánh mắt  đầu tiên xuất hiện sợ hãi.
 
Giọng  khàn khàn, thậm chí mang theo run rẩy.
 
Anh  nếu cô  còn,     bây giờ,  nhất định sẽ  chút do dự mà  cùng cô.
 
Anh sợ  đường Hoàng Tuyền  ai  thể hầu hạ cô .
 
Trên đời  sợ    giống Trần Kỵ,  hề giữ  mà trút hết tình yêu cho .
 
Anh   nỡ, đó là  nỡ.
 
Chu Phù buồn  phát hiện, việc  nếu   do  chủ động, sợ là Trần Kỵ cưỡng ép nhịn cả đời.
 
Cho dù  về cũng nhịn đến mức khó khăn.
 
Chỉ là việc  do cô bắt đầu, ít nhiều vẫn  chút thẹn thùng, lá gan  của cô  cho cùng vẫn  nhỏ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-223.html.]
Tắm rửa lề mà lề mề,  yên lòng.
 
Rầu rĩ  nên gọi   .
 
Lại rầu rĩ nên mặc quần áo   kêu,  là  cần.
 
Dù  nếu là   chuyện gì đó, mặc quần áo  vẻ dư thừa .
 
Cô gái nhỏ do dự thật lâu, cuối cùng vẫn  nhịn , một câu “Trần Kỵ” rụt rè thốt .
 
Thật  âm lượng của cô cực nhỏ,  khỏi miệng liền nhịn   mặt đỏ tới mang tai nổi lên ý hối hận.
 
 mà Trần Kỵ canh giữ ở ngoài phòng tắm cách đó  xa, đối với nhất cử nhất động của cô đều vô cùng quan tâm, giọng  cho dù nhỏ hơn nữa,  cũng  thể  thấy.
 
Khi tiếng bước chân của  đàn ông dần dần tới gần, Chu Phù căng thẳng đến mức   nên  thế nào cho , cụp mắt  một phát là thấy hết bản ,  hổ tột đỉnh. Trong lúc hoảng loạn, cô tiện tay kéo áo choàng tắm treo  tường xuống, quấn lên  .
 
Thật  thì tắm xong,   còn dính bọt trắng mịn.
 
 trong chốc lát cô  chú ý  nhiều như .
 
Trong nháy mắt tay  đàn ông đưa , cô gái nhỏ kiên trì nắm lấy.
 
Những gì cô  thể  đại khái cũng chỉ giới hạn ở đây.
 
Lòng bàn tay cô gái nhỏ ướt sũng,   là nước  mồ hôi.
 
Cũng may Trần Kỵ  nỡ  cho cô khó xử.
 
Trong nháy mắt  đàn ông đẩy cửa , Chu Phù bất giác buông lỏng sức lực  tay.
 
Một giây  là cô kéo , một giây , cô chỉ cảm thấy xương bả vai  lưng đụng  mặt sứ lạnh như băng.
 
Hai cổ tay nhỏ yếu  một bàn tay lớn của Trần Kỵ nhẹ nhàng nắm chặt trong lòng bàn tay, giam cầm  đỉnh đầu.
 
Đây dường như là  đầu tiên  đối với  thô bạo ngang ngược như ,  chút nể tình nào.
 
 cô   một chút uất ức, chỉ là trái tim khống chế   đập thật nhanh, mỗi một tế bào   đều căng thẳng và chờ mong.
 
Cô  từng thấy ánh mắt Trần Kỵ lúc , con ngươi đen nhánh, thâm thúy, ánh mắt như sắp toé lửa, giống như  thể  thấu cô, nhen nhóm ánh lửa.
 
Một giây , sự ẩm ướt thô ráp bá đạo rơi  cái cổ trắng nõn mịn màng của cô.
 
Anh như thường lệ gặm nhấm nơi  yêu thích nhất.
 
Chu Phù  ép ngẩng đầu lên, hô hấp đều trở nên nặng nề.
 
Một lát ,  đàn ông từ cổ cô  ngẩng đầu lên, kéo khóe môi  nhạt  tiếng, tiếng  quanh quẩn bên tai, ngón tay thon dài ôm lấy cổ áo choàng tắm trắng tinh khiết của cô, giọng  trầm trầm mang theo chút khàn khàn “Bọt cũng  tắm sạch,  quần áo cái gì?”
 
Sơ hở nhỏ của cô   dễ dàng bắt .
 
Chu Phù khẽ cắn môi,   nên đáp  như thế nào liền “A” một tiếng.
 
“Vậy thì thật .” Đầu lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy đẩy gò má, “Cùng , ông đây  em tắm.”
 
Vừa dứt lời, Chu Phù chỉ cảm thấy   nhẹ nhàng, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của  đàn ông ôm bên hông , mặt  đổi sắc ôm cô từ bên tường lên mặt bàn trơn bóng của chậu rửa mặt.