Giờ phút  giá trị trung thực của Trần Kỵ ở chỗ cô  gần bằng , cô gái nhỏ xụ mặt trở , hiếm khi trẻ con đưa lưng về phía .
 
Trần Kỵ cảm thấy phản ứng  của cô thật đáng yêu, nhịn   tiếp tục trêu chọc cô, ngữ điệu  nghiêm túc: “Em xác định  đưa lưng về phía  ?”
 
Chu Phù  lên tiếng, nhưng tâm tư  đều ở lời  định  kế tiếp, bất giác nín thở.
 
Người đàn ông  đến lưu manh, chọc đến mức khiến Chu Phù  nhịn  run rẩy: “Từ phía  hẳn là sẽ sâu hơn một chút, đêm nay sợ  đầu tiên  chịu  nổi, còn  nỡ dùng tư thế  .”
 
Chu Phù: “…!”
 
Một giây , Chu Phù ngoan ngoãn xoay  , ngước mắt   với ánh mắt đáng thương.
 
Trần Kỵ cong môi cúi  xuống hôn cô.
 
Cô  trốn nhưng  dám trốn.
 
Sợ  biến lời   thành hành động.
 
Trần Kỵ  cô   mệt mỏi, chỉ đùa một chút   đành lòng,  đó vẻ mặt  khống chế vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc : “Không đùa nữa, ôm em  tắm  ngủ,  thể thoải mái một chút.”
 
Chu Phù lắc đầu.
 
Lúc  bên trong cô cũng  mặc cái gì,  một cái  bỏ sót,  ôm  tắm, chẳng  là dê  miệng hổ  nữa .
 
  tắm thì ngủ giống như thật sự  thoải mái lắm, đây cũng là lúc cô mệt mỏi thành bộ dạng ,  chậm chạp và mê man   qua.
 
“Để em tự .” Rối rắm thật lâu, giọng  khàn khàn của cô ngang ngược .
 
Trần Kỵ cũng  ngăn cản cô, thậm chí bàn tay to mở , khá cho cô tự do dân chủ.
 
Cô  tự  đến thì tự  đến.
 
Trần Kỵ lười biếng : “Được, em tự  .”
 
Chu Phù  , cảm thấy phản ứng  của   chút kì lạ, ngoài ý  và vô cùng dễ  chuyện.
 
Đợi đến khi cô  đủ, quyết định tự  từ  giường  dậy, động tác  dừng .
 
Với sức lực hiện tại còn sót  của cô,     dựa  Trần Kỵ hỗ trợ, từ bên giường  về phía phòng tắm cơ bản là   khả năng.
 
Người đàn ông  chút hứng thú nhíu mày, cứ miễn cưỡng tựa  đầu giường rũ mắt liếc  cô.
 
Bình tĩnh  đó, một chút cũng   ý chủ động tiến lên hỗ trợ.
 
Chu Phù nhướng mi    rũ xuống,  đó   về phía .
 
Đương nhiên ám chỉ ý tứ  rõ ràng, nhưng  hết   tới  khác  chút nhúc nhích.
 
Giống như cố ý  cô tự mở miệng cầu xin .
 
Không khí yên tĩnh vài giây, Chu Phù l.i.ế.m liếm môi, cuối cùng yếu ớt mở miệng với : “Ôm một cái…”
 
Đường môi thẳng tắp của Trần Kỵ cong lên  thể nhận , đuôi lông mày nhướng lên, giả bộ  quá đồng ý: “Không  em  tự  tới ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-226.html.]
 
Chu Phù: “…”
 
Chu Phù suy nghĩ một chút, cố gắng thò một bàn tay từ trong chăn , nhẹ nhàng nắm lấy ngón trỏ của ,  đó nhẹ nhàng kéo kéo: “A Kỵ…”
 
Yết hầu  đàn ông bất giác trượt lên trượt xuống trong chớp mắt.
 
Vừa  trong lúc  tình,  cô kêu như ,  chỉ cảm thấy hứng thú, càng   cô.
 
Mà giờ phút   bầu  khí như , dù cho câu tiếp theo cô thốt   tính mạng của ,  sợ cũng  thể  chút do dự mà cho.
 
Đầu lưỡi  đàn ông đẩy đẩy gò má,   chút thoải mái: “Chu Phù.”
 
“Hả…”
 
“Em thật đáng yêu.”
 
“…”
 
Cuối cùng  tắm  vẫn là Trần Kỵ từ đầu tới cuối một tay lo liệu.
 
Dường như   gì   thể hoặc  thể  trong việc chăm sóc cô.
 
Hai  cùng ngâm  trong bồn tắm, Chu Phù vững vàng    .
 
Một lát   thấy  hỏi: “Có  thương ? Nói thật .”
 
Hai má Chu Phù  nhịn  nóng lên, sợi tóc  ẩm dính  n.g.ự.c , lắc đầu, suy nghĩ một chút còn : “Chuyện ,  thương một chút hẳn là cũng coi như bình thường chứ? Anh  cần để ý như  .”
 
Giọng  nặng nề của Trần Kỵ từ phía  cô truyền đến, ngay cả lồng n.g.ự.c cô dán cũng  run lên: “Vậy  ,  thương một  cũng  .”
 
Nước ấm nhẹ nhàng vỗ  cổ.
 
Trần Kỵ  cô mệt mỏi, bàn tay to nhẹ nhàng xoa bóp  gáy cô.
 
Phương pháp của  đàn ông dường như  , Chu Phù thoải mái nhắm mắt ,  hưởng thụ  nhỏ giọng chỉ huy: “Xuống một chút  , nơi đó cũng ê ẩm.”
 
Trần Kỵ bất chợt nở nụ ,  tay nuông chiều  theo chỉ thị của cô, ngoài miệng cũng  nhàn rỗi, hờ hững : “Em ngược    hưởng thụ.”
 
Chu Phù hợp lý hợp tình “Ừ” một tiếng.
 
Trần Kỵ giật giật môi: “Rõ ràng tất cả đều là do ông đây  sức, em chỉ cần  kêu hai tiếng,  còn  thể mệt mỏi hơn  chứ?”
 
Chu Phù: “…”
 
Người đàn ông khẽ thở dài, động tác xoa bóp  tay  hề dừng , đành  cảm thán: “Ông đây thật đúng là ông trời phái tới đặc biệt hầu hạ em.”
 
Chu Phù dứt khoát lập tức thừa nhận: “Dạ…”
 
Chu Phù ngủ một giấc thẳng đến đêm hôm  mới mơ mơ màng màng tỉnh .
 
Trong lúc đó Trần Kỵ  vài bữa cơm gọi cô dậy ăn hai miếng, lót bụng  ngủ tiếp, nhưng  thể kêu .
 
Cô gái nhỏ nhắm hai mắt, lẩm bẩm ôm lấy tay  thò    buông , cũng   nhúc nhích nữa, cứ tư thế kì lạ  tiếp tục mê man. Trần Kỵ hết cách, đành  kéo nửa bên chăn lên  , im lặng nhẫn nại ở bên cô.