A Kỵ, em gần đây hình như chút vui đến choáng váng đầu, suýt chút nữa quên mất, em nhiều vết sẹo khó coi, em sợ thấy, sợ sẽ cảm thấy ghê tởm.
Khi Chu Phù mơ mơ màng màng tỉnh , liền thấy Trần Kỵ đang nắm cánh tay của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve qua vết sẹo.
Cô rút tay về theo bản năng, đàn ông siết chặt hơn.
“Anh đừng …” Cho dù từng ngại, nhưng thích một , dường như luôn ở mặt duy trì hình tượng mỹ nhất.
Lông mày Trần Kỵ khẽ nhíu, môi mỏng mím thành một đường, một lát lạnh nhạt hỏi cô: “Có đau ? Khi đó .”
Lông mi Chu Phù khẽ run, hiểu mạnh miệng: “Ừ, em đau đau, đau chết.”
Trần Kỵ bất giác hít sâu một : “Làm ?”
“Dây đàn violon, ép em đến nhà , lúc em phản kháng tiện tay lấy một cây đàn violon từ giá xuống che chắn, dây đàn cẩn thận cắt vài đường tay , lúc thấy vết m.á.u , liền bỗng nhiên giống như kíc.h thích gì đó.” Chu Phù cúi đầu, “Sau đó mỗi một , đều dùng đàn violon để trả thù em.”
Trần Kỵ siết chặt hàm răng: “Thư của em xem hết , sở dĩ Phó Kỳ Hữu đột nhiên nước ngoài, cũng bởi vì vặn đánh.”
Chu Phù thể tin ngẩng đầu lên.
“Ba ở Bắc Lâm ba hung hăng đè ép, Phó Kỳ Hữu chỉ là con riêng, ba khả năng vì đứa con riêng đắc tội với ba , cho nên chỉ thể đóng gói suốt đêm để đưa nước ngoài.”
Bàn tay to của xoa xoa đỉnh đầu cô: “Cho nên Chu Phù , em nhớ kĩ, chỗ dựa của em thể một tay che trời (*). Sau bất kể gặp chuyện gì, xin em nhất định, nhất định cho tiên, đều thể dễ dàng giải quyết, em tin tưởng .”
(*) Một tay che trời: ỷ quyền cậy thế để lừa dối che giấu quần chúng.
Cô gái nhỏ cắn môi, chóp mũi cay gật đầu: “Được.”
Sau khi khí yên tĩnh vài giây, Trần Kỵ bỗng nhiên mở miệng : “Lúc liên lạc với một vị chuyên gia về vết sẹo, đối phương nghiên cứu về việc loại bỏ vết sẹo cũ kỹ , tay từng vô trường hợp kinh điển, đang ở thành phố Mạn, ngày đó thành phố Mạn, cũng là vì gặp mặt .”
Chu Phù há miệng, về phía theo bản năng.
“Vết sẹo tay em, cho xem ảnh , chuyên gia già dặn kinh nghiệm tỷ lệ loại trừ thành công cao, chỉ là thể sẽ đau.”
Chu Phù lập tức tỏ thái độ: “Em sợ đau.”
Trần Kỵ trả lời cô, tiếp tục nghiêm túc : “ đầu tiên rõ ràng với em một chuyện.”
Chu Phù chớp chớp mắt: “Cái gì…?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-228.html.]
“Trên em vết sẹo nào, cũng một chút ghét bỏ, chỉ cần liên quan đến em, cảm thấy khó coi chút nào, xóa , bộ do em chủ.”
“Nếu như em sợ ghét bỏ, cũng cần chịu đau. Nếu như em thấy những thứ , nhớ một ít chuyện nhớ, hai ngày nữa chúng liền cùng thành phố Mạn một chuyến.”
Chu Phù gật đầu, trong lòng vì thái độ của mà vô cùng xúc động: “Em .”
“Được.” Trần Kỵ tùy ý cô quyết định, chỉ cần ủng hộ vô điều kiện, suy nghĩ một chút, chút lo lắng, “Bác sĩ sẽ đau.”
Chu Phù nháy mắt mấy cái, về phía : “Anh đừng lo lắng, em sợ đau.”
Trần Kỵ nửa chữ cũng tin: “Em sợ đau cái rắm, tối hôm qua ông đây mạnh một chút, em thể rơi nước mắt .”
Hai má Chu Phù đỏ bừng: “…!”
Sao mà cuộc đối thoại dịu dàng, bỗng nhiên chuyển ngoặt đến chuyện thế!
Chu Phù kiên trì thật: “Em thật sự thể chịu đựng, Trần Kỵ, thật em sẽ đau lòng vì em, ỷ sẽ đau lòng vì em, cho nên tự giác liền thích nũng với .”
Yết hầu đàn ông lăn lăn, một tay ôm cô lồng n.g.ự.c , thật rõ ràng đau lòng, nhưng vẫn cho bầu khí quá kíc.h thích, nhếch môi, cà lơ phất phơ : “Biết , về em rơi nhiều nước mắt hơn nữa, cũng sẽ nhẹ một chút .”
Chu Phù: “…!”
“Được , dậy ăn cơm , vài bữa cơm, cuối cùng cũng đợi em tỉnh một .” Anh từ giường lên, tiện tay cầm một cái áo T-shirt nam sạch sẽ cho cô.
Chu Phù ngoan ngoãn đưa tay mặc quần áo với , châm chọc: “Vậy còn trách ?”
Trần Kỵ “Ừ” một tiếng: “Vậy em cũng sảng khoái ?”
Chu Phù: “…”
Sao ngừng về chuyện t.hô tục chứ?
Suy nghĩ một chút, cô quyết định chuyển đề tài: “Em ngủ cả ngày, cũng cả ngày ngoài ?”
“Ra .” Trần Kỵ cụp mắt, cẩn thận kéo áo T-shirt cho cô, bình tĩnh , “Còn đặc biệt một chuyến đến siêu thị xa hơn.”
Chu Phù thuận miệng hỏi: “Đi gì?”
“Mua bao cao su. Tối hôm qua dùng hết ? Anh tìm mạng, thấy nhà loại lớn hơn một chút.”
Chu Phù: “…”