Hiện tại Chu Phù bỗng nhiên nảy sinh hoài nghi nghiêm trọng đối với nhận thức  .
 
Cô    thể cho rằng Trần Kỵ đối với  cơ bản là   suy nghĩ về phương diện .
 
Để đảm bảo an , cô  định trả lời câu  cuối cùng của .
 
Trần Kỵ dường như cũng  quá để ý,  khi  cô mặc quần áo xong, thuận miệng hỏi: “Em đói bụng ?”
 
Cô bắt đầu từ tối hôm qua cho tới bây giờ, gần như ngủ trọn một ngày, trong lúc đó một bữa cơm cũng  ăn qua,  đói bụng là  thể nào.
 
Chu Phù  chút suy nghĩ liền gật đầu,  đó động tác dừng , bỗng nhiên nghiêm túc  đầy đủ: “Ý em là, đói bụng .”
 
Trần Kỵ vốn đang cụp mắt  chằm chằm xuống đất, giúp cô tìm dép lê,  , mí mắt miễn cưỡng nhấc lên, tầm mắt  Chu Phù quan sát vài giây, hừ nhẹ một tiếng : “Em nghiêm cẩn như   gì?”
 
Chu Phù: “…”
 
Còn   sợ  nghiêm cẩn thì   một   bắt  mấu chốt câu chuyện .
 
Trần Kỵ đương nhiên  ý của cô, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy hàm , biểu cảm như  như   cho    đến mức tim gan đều run rẩy: “Ông đây tối hôm qua  sức như , phía  cho em ăn no , trong lòng    thể   chứ?”
 
“…”
 
Chu Phù mím môi, trong lúc nhất thời đột nhiên  loại xúc động  cắn c.h.ế.t .
 
Trần Kỵ  vẻ mặt  của cô, lo lắng chọc giận cô, đến lúc đó dỗ  , chịu thiệt vẫn là ,  nhịn , chủ động thích hợp chuyển đề tài: “Đói bụng thì  lên ăn cơm .”
 
Anh  ,  vươn tay đỡ cô.
 
Chu Phù lúc  ngay cả đụng cũng  dám để cho  đụng một cái, bỏ qua bàn tay  đưa tới  mặt , đang chuẩn  từ  giường xuống,  mới  lên, biểu cảm cứng đờ.
 
Sau đó, hai tay bình tĩnh bắt lấy cánh tay Trần Kỵ mượn lực.
 
Trần Kỵ buồn .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-229.html.]
Lúc  Chu Phù ít nhiều  chút nhớ   .
 
Khi đó, ngay cả bản  ôm  một cái,  cũng cảm thấy là  chiếm hời.
 
Bên eo đau nhức, khiến cho cô ngẩng đầu  về phía Trần Kỵ, suy nghĩ một chút, cô còn đặc biệt  đổi xưng hô mà  cho tới bây giờ  từng gọi: “Sếp ơi.”
 
Trần Kỵ: “…”
 
Chu Phù chỉ  eo  hỏi: “Cái   tính là tai nạn lao động ?”
 
“Tính cái rắm.” Không hiểu   cô gọi  như , ngay cả  da mặt dày như Trần Kỵ cũng   tự nhiên, lời  trong miệng    đắn, “Nếu em ở trong phòng  việc  với ,  khi còn  thể  tròn một chút.”
 
Chu Phù: “…”
 
Chu Phù trầm mặc hai giây,  khi suy nghĩ cặn kẽ,  bắt đầu lên án : “Đó là bạo lực gia đình.”
 
“Cho cô tức giận đó.” Trần Kỵ nhướng mày lên, bộ dạng  chút tự do thoải mái, tiện tay vén vạt áo T – shirt của  lên một nửa, bày  tư thế tính sổ, để Chu Phù , “Em  đây, tự  xem  lưng ông đây  bao nhiêu vết xước,   do mười ngón tay  của em cào  ?”
 
Chu Phù còn thật tinh tế ,  thấy vết đỏ mà giật  khiến cô nhớ  các loại hoảng sợ tối qua.
 
Thật đúng là cô …
 
Sau khi cân nhắc, Chu Phù nghiêm túc mở miệng : “Vậy  , chúng  coi như ,  huề .”
 
Trần Kỵ thật sự nhịn     tiếng, dứt khoát lập tức đưa tay ôm  từ  giường  đây, để cho cô   bên giường,  đó khom lưng  cô nhặt hai đôi dép lê rải rác cách đó  xa.
 
Lúc  dậy, bất chợt nhớ tới cách cô gọi , thuận miệng : “Sau  đừng gọi  là sếp nữa.”
 
Chu Phù phồng má, tuy rằng cô cũng cảm thấy   tự nhiên, cho nên dù  công ty  hơn nửa năm, cô còn  từng gọi  như  một , nhưng  chính   như , ít nhiều vẫn  chút nghi hoặc: “Tại  thế? Người khác đều gọi  như  mà.”
 
Sao cô   thể gọi chứ.
 
“Em cũng  là  khác.” Trần Kỵ đưa tay véo má cô, “Em tính là ai khác ?”
 
Chu Phù bất giác l.i.ế.m môi.