Vì từ “chị dâu” , ấn đường Trần Kỵ hiểu giãn .
Nhịn xuống chữ “cút” đến bên miệng, chỉ là ngoài vô cảm qua loa một câu: “Không chơi.”
“Đừng như thế A Kỵ, chơi? Nếu chơi, thật sự chỉ cần mấy phút khiến bọn họ gục xuống .” Lục Minh Bạc câu hề chút nịnh nọt gì.
Cậu với Trần Kỵ chơi với , thực sự rõ trình độ của như thế nào.
“Phiền.” Trần Kỵ chỉ nhàn nhạt phun một chữ.
Ở mấy giải đấu trung học , độ chú ý nhỏ, đến xem cũng nhiều.
Danh tiếng của Trần Kỵ vang, đây thậm chí ngay cả trong thành phố cũng bạn học nữ, chỉ cần thoáng qua ảnh chụp của ở trường trung học Kim Đồng diễn đàn Tieba, mà ngàn vạn xa xôi vội vàng đến đây tìm .
Lúc bình thường chơi bóng, cũng thể khiến cho ba tầng trong ba tầng ngoài của sân bóng rổ đều nữ sinh bao vây chật kín, mỗi đều hận thể đưa mấy thùng nước cho .
Càng đến loại thi đấu lớn liên quan đến danh dự trường .
Đổi là nam sinh khác, hận thể mỗi một giây đều khoe khoang một cú úp rổ đặc sắc, hưởng thụ chết.
Chỉ là đó là Trần Kỵ, mỗi thấy âm thanh líu ríu của mấy cô gái đều cảm thấy phiền.
“Chưa từng thấy ai ghét nữ sinh theo đuổi đến , khuôn mặt thần thái cho em bao nhiêu.” Lục Minh Bạc lắc đầu “chẹp” một tiếng: “Kẻ ăn hết .”
Trần Kỵ: “…”
Chu Phù từ nhà vệ sinh , cách giờ lớp vẫn còn mấy phút nữa.
Trần Kỵ để ý sấp bàn nhắm mắt , để cho cô một lối chật hẹp như cũ, thì khó tránh khỏi đụng lưng .
Chu Phù dường như quen với việc , nhón chân chen trong, hai tay vô thức đặt lên lưng thiếu niên, vỗ nhẹ lưng mấy cái.
Sau đó cũng ngủ , nhưng tức giận, uể oải rướn về phía , để cho cô một trống về tư thế ban đầu.
Rõ ràng hai bên đều tiếng nào, nhưng phối hợp ăn ý mười phân vẹn mười.
Buổi sáng chủ nhiệm Liêu Vĩ Phúc thông báo, thời gian thi giữa kỳ định là hai ngày .
Về đến chỗ , Chu Phù lấy bài thi mà cô mượn của Hứa Tư Điềm , quen một chút dạng đề thi ở Kim Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-23.html.]
Lúc cô học ở Bắc Lâm, trong nhà mặc dù ý định bồi dưỡng cho cô theo con đường chơi đàn piano, nhưng phương diện học văn hóa cũng hề kém cạnh, quanh năm đều gia sư đến dạy thêm, nên thành tích cũng tệ.
Chu Phù giải một mạch đến câu hỏi nâng cao cuối cùng, một lúc mấy đề đều thuận lợi.
Cô vui vẻ cong môi , đang chuẩn tiếp tục, thì cơn gió lạnh lẽo cuối tháng mười một cuốn theo cành khô lá rụng của ngày thu, ùa từ ô cửa sổ bên cạnh má cô.
Cô bất giác mà co , chóp mũi vì cơn gió mà đỏ lên.
Chu Phù đầu liếc một chút thấy Trần Kỵ đang nhắm mắt ngủ như cũ, đồng phục trường của đưa cho cô nên lúc chỉ mặc một áo tay ngắn mỏng, cô lo lắng như thế sẽ lạnh, do dự, mà đưa tay đóng kín cửa sổ.
Một lúc , Chu Phù cảm thấy bả vai đẩy một chút.
Cô nhướng mi, đến là mấy chị em của Chu Chi Tình, bọn họ bình thường trong lớp chuyện, Chu Phù nghi hoặc hỏi: “Sao ?”
Trong đám đó : “Cậu mở cửa sổ một chút, thông gió, trong phòng học nhiều như , khó chịu chịu .”
Chu Phù do dự một chút: “Hôm nay bên ngoài gió chút lớn, mở cửa sổ thể sẽ lạnh.”
Đối phương dường như nghĩ tới loại tính cách mềm mỏng như Chu Phù từ chối: “Chúng đều cảm thấy lạnh.”
Tóc đuôi ngựa cũng phụ họa: “ , thể vì một sợ cảm lạnh, mà đều chịu đựng ? Đừng ích kỷ như .”
Chu Phù mở miệng, vốn định phản bác, cảm thấy lãng phí thời gian, cô ít nhiều cũng hiểu, đại khái là vì Chu Chi Tình thích cô, vì chị em của cô mới đến kiếm chuyện, nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Từ đến nay cô thích cãi với khác, liền gật đầu, xoay đặt tay lên cửa sổ.
Lúc mở nửa, cổ tay đột nhiên một tay lớn quen thuộc nắm chặt, nhiệt độ của lòng bàn tay thiếu niên từ cổ tay lạnh băng của cô nhanh chóng lan .
Chu Phù sững sờ, đầu qua.
Thấy mặt Trần Kỵ đầy chữ vui vì đánh thức, cau mày, sắc mặt chút nặng nề.
Mà mấy nữ sinh sớm chột về chỗ của .
Trần Kỵ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô còn buông , giọng lúc mới tỉnh chút khàn, trầm ấm cuốn hút: “Có ngốc ? Sao dễ bắt nạt như thế?”
Chu Phù phồng má, lên tiếng, tay dùng chút sức, vẫn mở cửa sổ một nửa.
“Bị khác bắt nạt mà còn bướng bỉnh với .” Trần Kỵ dứt khoát thu tay, lạnh lùng mỉa mai cô: “Ở nhà cãi với giỏi ? Hung dữ còn , mới nãy ?”