Dù , Trần Kỵ vẫn bắt  nụ  của cô, giọng  của  đàn ông vẫn thẳng thắn,   khí thế hung dữ như : “Còn  nữa ? Nếu  mặc kệ em, cứ để em ăn mặc trần trụi như , em  xem mũi em  nghẹt  bộ  cần nửa tiếng  .”
 
“Làm cho   bệnh,  lúc em .”
 
Chu Phù tự  đuối lý, phồng má, như lấy lòng khoác lên cánh tay , ngẩng đầu  : “Vậy  vẫn quản em ?”
 
“Em ngược  nghĩ thật . “Bàn tay ấm áp của  đàn ông thò  trong khăn quàng cổ, véo lên má cô, cuối cùng vẫn  nhịn  , “Anh đương nhiên  quản em .”
 
Chu Phù  tủm tỉm  chớp mắt.
 
Trần Kỵ tiếp tục : “Vài ngày   ở bên cạnh mà mấy lượng thịt nuôi về  biến mất .”
 
Chu Phù: “…”
 
Dù  cô cũng  chuyển thành chính thức nên  sợ.
 
“Muốn   ăn?” Trần Kỵ tiện tay nắm tay cô trong lòng bàn tay, dẫn cô  về phía đầu  của xe.
 
Tròng mắt Chu Phù đảo xuống, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, do dự hồi lâu, hỏi : “Trường  học ở đây  gần đây ?”
 
Trần Kỵ  cô mở cửa xe, động tác lưu loát nhét    đó đóng cửa ,  cho gió lạnh bên ngoài thổi ,  khi   ghế lái chính mới trả lời cô: “Gần, đây là nơi  mua để đến trường gần hơn.”
 
“Muốn  ?” Anh nghiêng , thắt dây an  cho cô.
 
Chu Phù gật đầu,  ngờ phạm vi gật đầu  vặn  cho môi chạm đến  má Trần Kỵ: “…”
 
Động tác thắt dây an  của  đàn ông dừng  một lúc lâu, hừ  một tiếng: “Lại chiếm hời của  ?”
 
“Là em  cẩn thận!” Hai má cô  nóng lên, chính cô cũng nghĩ  , rõ ràng giữa hai  ngay cả dựa  chuyện  cách cũng    chỉ một ,   đụng  gò má mà cô vẫn sẽ nhịn   nổi lên  hổ chứ, “Hơn, hơn nữa,  chiếm hời của em còn ít …”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-232.html.]
Lời  của cô   ý tứ đào hố cho ,  khi thốt   một nửa, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, lời  càng  về phía  càng yếu.
 
“Có ?” Trần Kỵ  dậy, tầm mắt ngang tầm với cô, vẻ mặt vô tội, “Em chắc chắn chứ? Sao    ấn tượng gì nhỉ?”
 
“Không bằng cũng đừng  ăn cơm , em giúp  nhớ  ký ức,   chiếm hời của em như thế nào,  ?”
 
Chu Phù mở to hai mắt, hai tay đặt lên n.g.ự.c , giả bộ  đẩy   trở  vị trí của : “Không   lắm!”
 
Trần Kỵ thấp giọng   tiếng, cũng  tiếp tục bắt nạt cô nữa.
 
Trần Kỵ lái xe đưa cô đến trường học một chuyến, địa điểm ăn cơm chọn ở nơi  thường đến thăm nhất mấy năm  khi  học.
 
Ăn xong  , hai  tản bộ dọc theo bờ sông, Chu Phù hiện tại cực kì kén ăn, tỏ vẻ tiếc nuối đối với thức ăn ngon trong bữa tối vắng vẻ : “Vẫn là   ăn ngon hơn.”
 
“Ngoại trừ đậu hũ.” Cô bổ sung một câu.
 
Trần Kỵ   khẽ  một tiếng, vẫn theo thói quen đổi cô  bên trong.
 
Đi  một đoạn, Chu Phù bỗng nhiên  quanh bốn phía, nghĩ đến lúc  Chu Gia Hân từng khoe khoang ở công ty, tuy  bây giờ nghĩ , phỏng chừng  liên quan gì đến Trần Kỵ, nhưng vẫn nhịn   hỏi : “Có thể dẫn em  xem thứ đó ở trường học của , con đường nhỏ nối liền với lâu đài cổ ?”
 
Nghe Chu Gia Hân  đến, dường như thật đúng là  lãng mạn, cô   cùng Trần Kỵ một .
 
Nào ngờ Trần Kỵ lập tức  một câu: “Lâu đài cổ gì?”
 
“Chính là một con đường rợp bóng cây,  đường phủ đầy lá rụng,  thẳng đến cuối đường là  thể  tới lâu đài cổ.” Chu Phù mở to mắt, nhất thời chỉ lo miêu tả với , “Chu Gia Hân  trường học của các    nhiều cặp đôi  tản bộ,  lãng mạn.”
 
Trần Kỵ trầm mặc hai giây,  đó giọng  thản nhiên : “Nghe cô  cái rắm.”
 
Chu Phù: “…?”
 
“Nước Anh một năm 365 ngày  thể mưa ba trăm ngày, lá rụng đầy đất  nước mưa ngâm,  thể lãng mạn cái gì chứ?”