“Anh  từng   qua nơi .”
 
Chu Phù: “…”
 
Cô  ngờ  ngay cả địa điểm cũng là Chu Gia Hân bịa .
 
Chu Phù lúc   chút tức giận bản , lúc đầu cô  cũng vì những câu chuyện bịa đặt , lén lút trốn trong chăn lau nước mắt nhiều đêm.
 
Vừa  lúc bọn họ ăn cơm, bên ngoài  đổ mưa, lúc  mặt đường trơn trượt, mặt đường lâu năm cũng tích  ít vũng nước.
 
Cô gái nhỏ cúi đầu, liếc  mũi giày, thỉnh thoảng nhảy nhót.
 
Liên tưởng đến lời Trần Kỵ  , quả thật… Không lãng mạn gì.
 
Vũng nước cũng nhảy  xong, còn tản bộ cái gì chứ.
 
Chân Trần Kỵ dài nên bước qua nhẹ nhàng, bước chân Chu Phù nhỏ,  bận tâm đến đôi ủng ugg Trần Kỵ mới mua cho cô, đêm nay mới  đầu tiên mang,  nỡ ngâm nước, cho nên bước vô cùng cẩn thận.
 
Cô chợt nhớ tới, đêm đầu tiên mới tới Kim Đường,  khi Trần Kỵ cứu cô ở gần cửa hàng in ấn, cô cũng nhảy nhót như .
 
Chỉ là lúc  bước chân Trần Kỵ  lớn,   nhanh, một  cô dừng  ở phía , cách  một  dài. Sau đó  đại khái là   kiên nhẫn, trực tiếp dừng  chờ cô tại chỗ, đúng lúc cô   vững, lập tức thuận tay kéo lấy thiếu niên lúc  còn    quen.
 
Cô nhớ rõ, khi đó cô buột miệng thốt  lời xin ,  đó  liên tiếp lời xin .
 
Đêm nay tám năm ,  bộ quá trình Trần Kỵ đều giữ tốc độ bước chân, để cô  theo bên , bàn tay to nắm lấy cô cũng  buông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-233.html.]
 
Thỉnh thoảng cho cô mượn chút sức, trong lúc cô vô   lảo đảo sắp ngã, nhịn    khẽ lắc đầu,  đó bất đắc dĩ  tới  mặt cô  xổm xuống: “Đi lên.”
 
Chu Phù bây giờ ngay cả khách khí cũng lười khách khí, thực hiện  các quyền lợi hợp pháp của , ngoan ngoan kè sát   lưng , vẫn do  cõng  chậm rãi  về phía .
 
“Sao Chu Gia Hân  gì em cũng để ý thế? Bình thường thật sự  con gái tìm  xin Wechat, em cũng  thể trốn ở một bên xem kịch vui mà.” Trần Kỵ dường như  xóa bỏ   cảm giác  an  của cô, cho nên cũng   với   một câu, mà là một  nữa chủ động khơi mào đề tài.
 
Chu Phù ghé  vai , do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Em  bao giờ  với  rằng chị  thật  là chị gái cùng cha khác  của em ?”
 
Bước chân  nhanh  chậm của Trần Kỵ  khựng , lúc  mới nhớ  lúc  cô   cái gì mà ba  cần em nữa, tất cả đều là của chị , thì  là  ý như .
 
Lúc   chỉ lo đau lòng cô, chỉ lo trạng thái của cô, cũng  suy nghĩ sâu xa trong đó.
 
“Lúc   em bỗng nhiên đưa em đến Kim Đường, là bởi vì  chị  dẫn chị   tìm  em,  em thật  ngờ lúc bà  và ba em còn  kết hôn, ba em  ngoại tình, thậm chí ông  còn  một đứa con bên ngoài  lưng bà. Nhiều năm như , một mực dùng tiền nhà  em nuôi gia đình .”
 
“Mẹ em từ nhỏ  cưng chiều đến lớn, ông bà ngoại đều  yêu thương bà, bà  từng chịu khổ,  đơn thuần, thế giới tinh thần  sạch sẽ và cũng  bệnh sạch sẽ,  tiếp nhận  những chuyện dơ bẩn  của ba em, cộng thêm cả đời thuận buồm xuôi gió,  từng trải qua thất bại gì nên khả năng chịu đựng đả kích  kém. Khoảng thời gian đó tinh thần bà vẫn  tệ, hẳn là  sớm sinh  ý nghĩ tự sát, đại khái là ý thức  điểm , cũng   để cho hai  con  quấy rầy đến em, cho nên bà vội vã đưa em rời khỏi Bắc Lâm,  cho em liên lạc với bất cứ ai ở Bắc Lâm.”
 
Chu Phù cắn môi,  chút tự trách: “Khi đó em  phát hiện  gì cả, thật  lúc   xe  Kim Đường, giọng  của  em  gì đó  , bà   em nhớ bà mãi mãi yêu em, lúc đó em    rằng đây là lời tạm biệt cuối cùng.”
 
“Mẹ em  , ông  lập tức mang tiền và  con Chu Gia Hân  nước ngoài sinh sống.”
 
“Một  thời gian  dài em đều cảm thấy là họ  cho em   ba , giống như  phận  định, tất cả thuộc về em cuối cùng đều sẽ là của chị .”
 
“Cuộc sống  thể  buồn  lo chơi đàn dương cầm  thích, căn nhà ông bà ngoại để  mang theo tất cả kỷ niệm thời thơ ấu của em, cha ruột  quan hệ huyết thống, với gia đình  như hạnh phúc mỹ mãn.”
 
“Cho nên em sợ đến cuối cùng,  cũng sẽ là của chị , em   lòng tin, luôn cảm thấy hết thảy giống như  phận  định.”