“Cuộc hôn nhân thất bại của ba em, thật ảnh hưởng đối với em lớn, cho nên Trần Kỵ, nếu như… Nếu như thật sự thích hơn, thể trực tiếp cho em , đừng gạt em, đừng bất chợt để đối phương tìm tới em, cho em thời gian từ từ tiếp nhận, đó em thể tự chăm sóc con , em để cho con của chúng nơi nương tựa, nhưng nếu như , em sợ em sẽ giống như em. Bởi vì khi họ xuất hiện, em thật sự yêu ba em và bà luôn nghĩ rằng ba em yêu bà .”
“Mà em cũng , em yêu …”
“Cho nên nếu như thật sự thích khác, chúng sẽ gặp chia tay ?”
“Không .” Trần Kỵ gần như thốt , “Chia tay? Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Số phận đối với chúng kém cỏi như , em còn nguyện ý tin tưởng nó?” Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, dáng vẻ ngang tàng, giọng ngạo mạn vô cùng, “Số phận rách nát em cũng thể tin tưởng, thể tin tưởng ? Anh thể đối với em đến chết.”
Trái tim Chu Phù đập mạnh một cái.
“Sớm cho công ty .”
“Phải rằng sẽ cho em bắt nạt chịu uất ức, cho dù là vua nhờ quan hệ với ông đây cũng cửa .”
“Có vì khách khí với giáo sư Tưởng như ?”
Chu Phù hai tay ôm lấy cổ : “Không bởi vì mang ơn thầy ?
“Coi như là .” Trần Kỵ lắc lắc cô, “ cho cùng vẫn là bởi vì em.”
“Hứa Tư Điềm mỗi ngày đều đến với em, từng với em ?”
Chu Phù suy nghĩ một chút, quá chắc chắn: “Là… Chuyện đến Anh tìm em ?”
Việc Hứa Tư Điềm cũng là tin vỉa hè, lúc Chu Phù xong cảm thấy cảm động, nhưng khi tỉnh táo nghĩ , cảm thấy khả năng, cô đối với tự tin như , cũng cảm thấy đối với Trần Kỵ thể ảnh hưởng lớn như thê.
“ .” Trần Kỵ một mực thừa nhận.
Chu Phù há to miệng, tay ôm cổ bất giác siết chặt hơn, cô ngờ lời đồn đãi vẻ thái quá như , là sự thật.
“Cảm thấy thái quá?’ Cơ bản là Trần Kỵ cần vẻ mặt của cô lúc , cũng cô đang suy nghĩ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-234.html.]
Chu Phù gật đầu: “Dạ…”
Trần Kỵ cũng tự giễu kéo miệng : “Em nhớ, chỉ cần là chuyện liên quan đến em, dù thái quá hơn nữa, ở chỗ đều hợp lý.”
“ còn hết, còn càng thái quá hơn nữa”
“Hai năm đó tìm thấy em, bạn nối khố của em Anh, tưởng em cùng , cho nên liền nghĩ cách học xong phần học của Bắc Lâm, như thể nhanh chóng Anh.”
“Vốn kiến trúc đại học Bắc Lâm từng tiền lệ như , lúc nghĩ rằng nếu thật sự cách nào khác, liền trực tiếp tạm nghỉ học hoặc thôi học luôn, nhưng sợ khi tìm em, em chướng mắt nghiệp khoa chính quy như .” Trần Kỵ nhạt, “Cho nên vẫn kiên trì một chút.”
“Lúc giáo sư Tưởng cố gắng gạt bỏ ý kiến của , giúp xong thủ tục để xin trường.”
“Sau khi tới bên , vẫn tìm em, Thân Thành Dương thì gặp qua nhiều , nhưng từng gặp em.”
“Loại tuyệt vọng cũng nên miêu tả như thế nào nữa. Dù ngày đó, đang đường, thấy đối diện xe đang tới, lúc liền suy nghĩ, nếu như c.h.ế.t lên trời, con nó ở trời nhất định thể tìm em ở chứ.”
“Lúc ngã rẽ trong một cái hẻm nhỏ, đúng lúc hai tên da đen ăn cướp, cướp đồ của một cô gái châu Á. Đến lúc đó lướt qua, cách ăn mặc giống hệt em trong tưởng tượng, tưởng là em nên tới đánh với .”
“Kết quả là đánh đó chạy thì mới phát hiện lầm .”
“ khi tuyệt vọng bỗng nhiên tỉnh táo , ông đây thể cứ như mà chết, sống luôn thể tìm em, sống luôn cơ hội đối với em.”
“Lỡ như vận khí em , gặp trai đểu hoặc là ai bắt nạt, bất cứ khi nào và vì lý do gì, chỉ cần còn sống, em đều thể tới tìm , luôn thể che chở em.”
“Ông đây thật sự sợ lỡ như ngày nào đó em cần , phát hiện con nó chết, đến lúc đó đến mộ , cũng dám dỗ em, sợ dọa em, hại em càng dữ dội hơn.”
Nước mắt Chu Phù lặng lẽ rơi liên tiếp, lúc bởi vì lời của , đập nắm đ.ấ.m xuống bả vai : “Anh gì thế!”
Trần Kỵ cũng kéo miệng hai tiếng: “Thái quá ? lúc đó nghĩ như , bây giờ cũng thế.”
“Cho nên Chu Phù , lúc suýt chút nữa chết, nhưng vì em, sống sót.”
“Xin em đừng tin phận, hãy yên tâm tin tưởng .”