Trần Kỵ đánh tay lái, như hết sức chuyên chú chằm chằm phía , thật bỏ sót một giọng điệu và thần thái nào của Chu Phù, đàn ông thản nhiên mở miệng: “Với thành tích mấy năm nay của em ở đại học Bắc Lâm, chỉ cần hồ sơ một chút, đến đây học cũng khó.”
Chu Phù mở to mắt, trong mắt mừng sợ: “Thật ?”
“Chỉ cần em .”Trần Kỵ cũng tùy ý hứa hẹn, một khi miệng, tất nhiên thể , “Hồ sơ kiểm tra em, những quy trình xin phép khác cũng cần em quan tâm nữa.”
Không thể phủ nhận, Chu Phù trong nháy mắt rung động, nhưng nghĩ đến hai thật vất vả mới đến với , nước ngoài du học mất vài năm, tuy rằng hiện tại giao thông coi như tiện lợi, gặp mặt cũng khó, nhưng ở bên quen, đột nhiên xa , chắc chắn là cô nỡ.
Suy nghĩ một chút, Chu Phù thầm: “Hay là thôi , em xa lâu như …”
Nghe , vẻ mặt Trần Kỵ khựng , thừa dịp đèn đỏ, nghiêng mặt qua, bàn tay to thò lên đỉnh đầu cô xoa hai cái, đương nhiên : “Em nghĩ gì ? Xa ? Em tới đây học, ông đây chắc chắn ở bên với em, thể yên tâm để cho em sống một ở nước ngoài chứ?”
Chu Phù mím môi : “Vậy , đến thì Phù Trầm bây giờ?”
“Lúc ở nước ngoài hai năm, Phù Trầm cũng ?”
“Nếu tiêu tiền nuôi của một công ty, ở đây thì , đây chẳng là tiêu quá nhiều tiền ?” Trần Kỵ véo má cô, bàn tay to một nữa đặt lên tay lái, “Đương nhiên, nuôi em mấy đời cũng dư dả.”
Chu Phù nhịn một câu: “Em cần nuôi, tự em cũng thể nuôi sống chính …”
Trần Kỵ miễn cưỡng nở nụ : “Nuôi em là sở thích ít của cá nhân , em cũng đừng tước đoạt, ?”
Chu Phù: “…”
“Ở chỗ , em mới là quan trọng nhất.”
Sự nghiệp tính là cái rắm, nếu sự nghiệp sẽ giúp cô cuộc sống nhất, thể cho trở thành đàn ông xứng đôi với cô, bảo vệ cô chu , mới lười mấy thứ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-236.html.]
“Được , em cũng nghiệp, cần nghĩ sớm như , cùng em bất cứ lúc nào cũng .” Đôi mắt sâu thẳm của Trần Kỵ ẩn giấu trong bóng tối, lạnh lùng nhớ tới tám năm khi gia đình cô còn xảy biến cố, lên kế hoạch cho tương lai, đó thản nhiên mở miệng, “Hoặc là, nếu em còn thích đánh đàn dương cầm, tiếp tục theo con đường , cũng thể giúp em sắp xếp trường học.”
“Xem em thích.”
Chu Phù ngờ mà còn nhớ rõ cái , cô gái nhỏ bất giác cúi đầu, thật lâu lên tiếng.
Dường như bản cũng đang cẩn thận suy nghĩ vấn đề .
Nói tiếc nuối là giả, nhưng nhớ , dường như cũng tiếc nuối như .
Từ khi cô sinh , tất cả kế hoạch cuộc sống đều do cô sắp xếp, từ nhỏ đến lớn cô thích cái gì, chỉ nên gì theo sự sắp xếp của .
Chấp niệm đối với chuyện đánh đàn dương cầm , thật còn lâu mới sâu sắc như trong tưởng tượng của .
Chỉ là bởi vì im bặt mà dừng , trong lòng nhiều suy nghĩ hơn, hôm nay nghĩ , tính cách của lẽ cũng thích hợp nghề .
Cô dịu dàng mở miệng : “Thật em sợ biểu diễn mặt nhiều , em thích nhiều chằm chằm.”
“Lúc lúc mới chuyển đến Kim Đường, chủ nhiệm lớp em tự giới thiệu mặt cả lớp, em căng thẳng vô cùng, lòng bàn tay còn chảy nhiều mồ hôi.” Chu Phù nở nụ nhớ , nghĩ đến ngày đầu tiên nhập học, Trần Kỵ cũng trường với cô, còn , “À đúng , ngày đó ở trong lớp, cho nên thấy.”
“Sau đó tự giới thiệu xong, chủ nhiệm lớp sắp xếp cho em ở vị trí góc bàn cuối cùng, lúc cả em đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vui vẻ, em cảm thấy vị trí chắc chắn sẽ gì chú ý tới nữa.” Chu Phù cong môi.
Trần Kỵ lười biếng đầu , hờ hững : “Chẳng lẽ bởi vì cùng bàn với nên mới vui vẻ ?”
Chu Phù nhịn tiếng, thuận miệng ứng phó một câu: “Cũng vui.”
“ ngày đó em cùng bàn với em.” Nói đến đây, Chu Phù dừng một chút, nhướng mi về phía Trần Kỵ, “À đúng , em nhớ rõ ngày đó Hứa Tư Điềm bình thường cũng tới trường học, ngày hôm tới thế?”
Biểu cảm Trần Kỵ hiếm khi mang theo chút tự nhiên, giọng điệu thẳng thắn, nhanh chậm : “Một trong thành phố trêu hoa ghẹo nguyệt, bỗng chốc trêu chọc một đống em trai khác cha khác đến bên cạnh, con ưu điểm lớn nhất là vui vẻ giúp , nên lòng từ bi thấy việc nghĩa hăng hái .”