Chu Phù ngẩn , đó giọng điệu cao lên: “Anh sẽ là, ngày hôm liền…”
Nhìn trúng em chứ…
“Không ngày hôm .” Trần Kỵ đợi cô tiếp, liền lập tức đáp tiếp, “Ngày đầu tiên em đến Kim Đường, lúc tìm xin giúp đỡ.”
Hai má Chu Phù khống chế nóng lên, trong lòng tràn đầy chờ mong, hỏi : “Khi đó ấn tượng đầu tiên của đối với em là gì ?”
“Anh liền cảm thấy, cô gái còn phản nghịch.”
Chu Phù: “?”
“Nhiều chở cô đảo như , cô cố tình tìm để ý đến cô .” Trần Kỵ nở nụ , tiếp tục , “Chứng tỏ, ánh mắt cũng tệ lắm, nếu sinh con gái, đến mức đàn ông xí lừa gạt.”
Chu Phù: “…”
Chu Phù nhịn trừng mắt , hờn dỗi: “Ai sinh con gái với chứ.”
Trần Kỵ tới lui, đối với chuyện thật cả, nghiêng đầu liếc cô một cái, thản nhiên : “Thích sinh thì sinh, sinh thì thôi, dù một còn khó hầu hạ .”
Chu Phù: “…”
Một ngày khi Trần Kỵ về nước, Trần Kỵ đưa Chu Phù thành phố Mạn một chuyến, gặp bác sĩ hẹn .
Sau khi xem qua tình huống vết sẹo tay Chu Phù, cứ ba tháng để cô đến, sáu thể đạt đến mức gần như thể thấy.
Trưa hôm , hai lên máy bay bay thẳng đến Bắc Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-237.html.]
Lúc về nước, vặn là đêm Giáng sinh cũng là sinh nhật Chu Phù.
Trần Kỵ vốn định ở nước ngoài cô, lúc cũng dẫn cô cảm nhận khí Giáng Sinh bên ngoài, nhưng Chu Phù cảm thấy rời khỏi vị trí quá lâu thật , hơn nữa trong lòng nhớ thương Cô Lỗ, nước ngoài nhiều ngày như , cô sớm bắt đầu nhớ nó, dù nhiều cơ hội kém .
Trần Kỵ đối với những chuyện ngược đều thèm để ý, chuyện đều tùy thuộc cô, dựa sở thích của cô mà quyết định.
Lúc từ sân bay về đến nhà, Trần Kỵ từ trong cốp xe lấy một vali lớn chuẩn tặng quà sinh nhật cho cô, cảm thấy thú vị.
Vốn định ở nhà tặng cô, ai ngờ cô bỗng nhiên chạy tới Luân Đôn tìm , lo lắng kịp về nước, liền để Lục Minh Bạc nhờ quan hệ gửi cái vali đến địa chỉ của , nào ngờ cuối cùng vẫn mang về nguyên vẹn.
Chu Phù hai tay trống trơn thang máy, Trần Kỵ ở phía đẩy một xe hành lý.
Về nước hôm nay là thứ bảy, khi về đến nhà cần gấp gáp đến công ty, còn hai ngày nghỉ ngơi.
Cô Lỗ còn ở Thân Thành Dương gia mang về, lúc cửa, thằng nhóc nghênh đón, trong lúc nhất thời còn chút quen.
Chu Phù sô pha nhỏ bên cửa giày, ngẩng đầu với Trần Kỵ: “Lát nữa đón Gollum về nhé? Em nhớ nó quá.”
Mặt Trần Kỵ chút đổi suy nghĩ hai giây: “Đến chỗ Thân Thành Dương đón ?”
Chu Phù gật đầu.
Trần Kỵ chút suy nghĩ lập tức mở miệng: “Anh đón, em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi .”
Chu Phù nhịn : “… Được.”
Thừa dịp cô tắm rửa, tay chân Trần Kỵ nhanh nhẹn một bàn cơm trưa, Chu Phù mặc váy ngủ từ phòng tắm bên , lập tức chạy đến bàn ăn, đầu gối một bên tùy ý quỳ ghế ăn, hình tượng nhận lấy chiếc đũa Trần Kỵ đưa tới, vội vã nếm thử hai miếng.