Trần Kỵ nhếch môi nở nụ : “Không ai cướp với em.”
Nói xong, đang định xuống, điện thoại bàn bất chợt rung lên.
Chu Phù để ý, Trần Kỵ liếc màn hình điện thoại, nhíu mày, phản ứng nhanh cầm lấy điện thoại, đó cúp máy.
Người đàn ông liếc cô gái nhỏ đang nuốt từng ngụm từng ngụm nhỏ và nhét đồ ăn miệng, do dự một lúc lâu, giống như để ý một câu: “Tên họ Phó đánh em mấy ?”
Động tác gắp thức ăn của Chu Phù dừng , trái tim Trần Kỵ vì biến hóa nhỏ mà mạnh mẽ thắt .
Không khí yên tĩnh thật lâu, cô gái nhỏ bày tư thế thoải mái, thuận miệng đáp: “Cũng chỉ ba, năm ? Em nhớ rõ lắm.”
“Được, nghĩ nữa.” Trần Kỵ lúc vô cùng hối hận khi nhắc tới việc , hiếm thấy chủ động sang chuyện khác, “Bát canh trứng gà là đặc biệt hầm kĩ cho một em ăn một bữa, bên trong thịt sò biển em thích ăn nhất, ăn hết , cho chừa .”
Chu Phù liếc cái bát còn lớn hơn mặt cô, sự chú ý nhanh Trần Kỵ dời , lông mày thanh tú khẽ nhíu : “Nhiều lắm.”
“Nhiều ? Lát nữa lên cân xem còn bao nhiêu lượng thịt?”
Chu Phù: “… Không nhiều lắm.”
Ăn cơm xong, Chu Phù cố ý tránh đề cập tới chuyện , lặng lẽ vượt qua cửa ải, cũng may Trần Kỵ cũng so đo với cô, chỉ dẫn về phòng ngủ ngủ trưa.
Chu Phù trong chăn, Trần Kỵ giữ nguyên quần áo nghiêng giường ngoài chăn, bàn tay to ôm lấy cô, dường như đang dỗ cô ngủ.
Chu Phù chớp mắt mấy cái: “Anh ngủ ?”
“Có bên A tìm chút việc, chờ em ngủ sẽ gặp mặt một chút, lúc thể tiện đường đón Cô Lỗ về.”
Chu Phù gật đầu: “Anh vất vả .”
Người đàn ông nhướng mày: “Thật sự cảm thấy ông đây vất vả, đêm nay bằng cho thêm mấy nhỉ?”
“Hả?”
Chu Phù phản ứng vài giây, mới kịp phản ứng ý tứ của .
Hai má bất giác nóng lên, trốn trong chăn, đầu cũng lộ bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-238.html.]
Tiếng rầu rĩ từ bên trong truyền : “Em ngủ một , .”
Trần Kỵ thấp giọng tiếng, đến cuối cùng vẫn chờ cô ngủ mới .
Bên ngoài biệt thự Lộc Thích, ba của Phó Kỳ Hữu là Phó Vương Thành, sắc mặt bên ngoài ngưng canh giữ bên cửa cao bằng sắt ngoài vườn hoa biệt thự, im lặng lên tiếng chờ đợi Trần Kỵ đến.
Mercedes-Benz G-Class màu đen đường tắt leo lên đường núi dốc , tốc độ xe đường dường như sống nữa, khi xe dừng cửa biệt thự Lộc Thích, mặt đất xẹt qua hai vết lốp xe màu đen thấy mà giật .
Cả Trần Kỵ mặc một cái áo khoác màu đen vô cùng đơn giản, lười biếng mở cửa xe từ xe xuống.
Phó Vương Thành thấy thế, vội vàng cúi đầu khom lưng tiến lên chào hỏi.
Trần Kỵ cũng để ý tới tiên.
Mà thờ ơ đầu , tầm mắt qua làn xe tương đối bằng phẳng bên .
Người đàn ông nheo mắt , mặt chút đổi.
Không khác tám năm lắm, ở bên cạnh làn xe , Chu Phù chỉ biệt thự Lộc Thích phía lúc , vẫn sống cuộc sống như , bảo đừng đến tìm cô nữa.
Lúc tin là thật, trong lòng nghẹn thở, cũng nghĩ tới chỗ kì lạ trong đó, càng mấy phút , ở trong biệt thự tráng lệ , cô gái nhỏ cả đời nâng niu trong lòng bàn tay khác bắt nạt, sẹo khắp .
Việc nỡ để Chu Phù nhắc đến mặt cô, nhưng món nợ , thể bỏ qua như .
Người đàn ông , ánh mắt tùy ý từ xuống biệt thự, đó nhếch môi khinh thường nhạo.
Chỉ một nụ lạnh như băng khiến Phó Vương Thành bên cạnh nhịn run rẩy.
“Trần, tổng giám đốc Trần bên trong một chút ?” Phó Vương Thành nở nụ , ngoài nhưng trong , vô cùng cứng ngắc khó coi, giống như sợ tức giận, “Nghe tổng giám đốc Trần tới nên đặc biệt chuẩn ngon nhất.”
Trần Kỵ trả lời, thậm chí lười mở mắt ông một cái, theo ông phòng khách.
Bên trong quả nhiên đúng như lời Phó Vương Thành , vì nghênh đón đến mà bố trí vô cùng long trọng.
Trên ngón trỏ khớp xương rõ ràng của Trần Kỵ đeo vòng chìa khóa xe, lưu manh xoay tròn, bộ dạng thoạt vô cùng ngang tàng.
Phó Vương Thành dẫn đến sô pha xuống, cũng khách khí, nhiều lời lười biếng xuống ghế, bắt chéo chân theo đó nhấc lên, bày một tư thế như mới thật sự là chủ nhân.