Anh Luôn Ở Đây - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-02-23 12:47:41
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Kỵ kéo khóe môi, trong nụ lạnh lẽo dường như ẩn giấu vô băng đao, khóe mắt rũ xuống, cũng lười thứ rác rưởi một cái, chỉ liếc găng tay mới đeo xong, chút để ý điều chỉnh, còn thật sự chút rảnh rỗi ôn chuyện cũ với bạn xưa: “Mấy tuổi đánh liền gọi ba thế?”

 

 

“Nếu mày gọi tao một tiếng ba, hẳn là tác dụng hơn so với gọi bên ngoài đấy.” Trần Kỵ chậc một tiếng, “Quên , nhà ông đây bất hạnh, để thoát khỏi thứ .”

 

Phó Kỳ Hữu giờ phút cơ bản là tâm tình cũng can đảm chuyện với , rõ Trần Kỵ giờ phút nhanh chậm giấu bao nhiêu giận dữ cỡ nào.

 

Phó Kỳ Hữu chỉ thể gửi gắm tất cả hy vọng cha ngoài cửa, thấy ba đóng cửa, vẫn từ bỏ ý định, hắng giọng tiếp tục hô: “Ba! Con là con trai của ba mà!”

 

Trần Kỵ khẽ nhíu mày, đại khái là ngại ầm ĩ, ủng quân đội bằng da đen sẫm thoáng nâng lên, đạp mạnh một cước cột trụ La Mã ở cuối giường, giường lớn trong nháy mắt lệch hơn phân nửa, lập tức chặn ngang bên của Phó Kỳ Hữu ở trong khe hở góc tường.

 

Phó Kỳ Hữu im lặng, sắc mặt trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng dám dùng sức.

 

Đầu lưỡi Trần Kỵ lười biếng đẩy đẩy gò má, chậm rãi : “Con nó đừng kêu nữa, ba mày chỉ một đứa con trai .”

 

“Vợ cả bên còn hai nữa, mày sẽ quên chứ? Ngay cả đặt tên cho mày cũng lấy theo một quả bóng. Mày ở trong lòng ba mày, phỏng chừng cũng chỉ là một quả bóng thôi, lúc cần thiết thì ném cho chơi đùa để tìm niềm vui.”

 

“Mày láo!” Da đầu Phó Kỳ Hữu tê dại, ngoài miệng tỏ vẻ nhanh nhẹn, một giây liền phát hoảng, đại khái trong tiềm thức cũng rằng Trần Kỵ đúng, dù chỉ là một đứa con riêng, ngày thường hô mưa gọi gió cũng chỉ là dựa tài sản của nhà họ Phó để mấy đời, nếu là đặt và nhà họ Phó tương lai đặt ở bên đọ sức, ba Phó Vương Thành chút do dự buông tha, nhất định là .

 

Áp bức và uy h.i.ế.p mà Trần Kỵ mang đến thật sự quá mức dọa , môi Phó Kỳ tái nhợt, sợ tới mức gần như thở nổi. Một lát , trong miệng gọi từ ba biến thành .

 

Đó là hy vọng cuối cùng của , dù cũng là con trai duy nhất của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-240.html.]

 

dường như đánh giá quá cao địa vị của trong lòng ba.

 

Trần Kỵ cau mày, kiên nhẫn tiếp tục dông dài với thứ rác rưởi nữa, tàn bạo hề che giấu, đau lòng chồng chất lâu và hung ác trong khoảnh khắc hòa , biểu cảm mặt vẫn đổi sắc, thong dong bình tĩnh, sức lực xuống tay càng lúc càng tàn nhẫn hơn.

 

Phó Kỳ Hữu dường như một chút sức lực đánh trả.

 

Mấy năm và Trần Kỵ từng đánh , bên mười mấy em ở bên , đều cách nào Trần Kỵ thương, đánh trả chỉ gây thêm đau đớn lớn hơn nữa.

 

Trong phòng truyền tiếng kêu thảm thiết. Ngoài phòng, Phó Vương Thành và vợ bé Tề Linh một trái một canh cửa phòng.

 

Phó Vương Thành nhắm hai mắt, giả vờ thấy, im lặng lên tiếng.

 

Vợ bé Tề Linh hiển nhiên bình tĩnh như ông , dù bên trong đánh cũng chính mạng sống duy nhất của . Trong phòng truyền tiếng la hét mà bà vài phút, liền nhịn đỏ hốc mắt, thiếu kiên nhẫn túm lấy cánh tay của Phó Vương Thành cầu xin: “Đi cứu con trai ? Tiếp tục như sẽ đánh c.h.ế.t mất!”

 

Phó Vương Thành hít sâu một : “Yên tâm , vì đứa con khốn kiếp nhà bà, đặt tương lai trong đó, bà cảm thấy thể ? Đứa con trai Lục Thiên Sơn , tâm tư so với ba còn sâu hơn, việc vô cùng chừng mực, con của bà nhiều lắm chỉ mất nửa cái mạng, c.h.ế.t .”

 

“Hơn nữa, chúng cứu như thế nào? Tên , bảo đảm an , cũng đối thủ của .”

 

Vừa mất nửa cái mạng, Tề Linh càng chịu nổi, trong lòng hốt hoảng nhịn bắt đầu thầm: “Báo cảnh sát , ? Báo cảnh sát chồng! Chúng để cảnh sát bắt ——”

 

“Bà tỉnh táo chút !” Không đợi Tề Linh hết lời, Phó Vương Thành liền quát lớn, “Chuyện con trai bà phạm từ nhỏ đến lớn, bà đếm ? May mắn là ai báo cảnh sát, tốn chút tiền là xong việc, chẳng lẽ bà còn tự tay đưa con trai ? Ngoan ngoãn một chút! Lúc con trai bà đánh khác, thấy bà căng thẳng như .”

​​
Loading...