“Bên trong vị  chính là con trai độc nhất của nhà họ Lục, đắc tội với Lục Thiên Sơn, nhà họ Phó  ở Bắc Lâm tiếp tục lăn lộn,  nó với lên trời còn khó hơn!”
 
Tề Linh lúc  cũng tức giận: “Nhà họ Phó nhà họ Phó, ông mỗi ngày chỉ  nhà họ Phó!”
 
Phó Vương Thành nghiêng đầu, trong ánh mắt tức giận cũng  nhỏ: “Không  nhà họ Phó, bà và con trai bà chỉ là hai con ch.ó ven đường    la hét mà thôi!”
 
 như lời Phó Vương Thành , Trần Kỵ trong chuyện đánh  , cảm giác vô cùng đúng mực.
 
Trước  ở Kim Đường, từ nhỏ đến lớn   lăn lộn  ít, hôm nay  lớn lên mấy năm tuổi,  xử lý như thế nào  thể  đau   giế.t c.h.ế.t .
 
Anh còn  cùng Chu Phù  hết mấy chục năm  ,   khả năng bởi vì một tên Phó Kỳ Hữu mà  bẩn tay của .
 
Cho nên đánh  một chút  dừng,  năm , Trần Kỵ ngừng tay.
 
Ánh mắt  đàn ông thoáng  lên giá đỡ ở khu sinh hoạt bên giường, đủ loại đàn violon màu sắc bày đầy cả một mặt tường.
 
Ánh mắt Trần Kỵ ảm đạm, sâu  thấy đáy, bình tĩnh  tới  giá đỡ, tiện tay cầm xuống.
 
Phó Kỳ Hữu lúc  núp ở khe hở giữa tường và giường lớn, nhắm hai mắt ,  dám ngước mắt  , ngay cả kêu r,ên cũng chỉ còn  âm thanh nho nhỏ.
 
Trần Kỵ siết chặt hàm răng, đường cong cằm  thể thấy rõ ràng, bàn tay to cầm đàn violon giơ lên cao về phía Phó Kỳ trong nháy mắt, cánh tay dừng  trong  khí.
 
Phó Kỳ Hữu gào thét gần như mất , vẻ mặt mang theo sự sợ hãi vô cùng.
 
Cây đàn violon  bức tường  từng là công cụ mạnh mẽ nhất, thuận buồm xuôi gió nhất mà  dùng để ức h.i.ế.p  khác.
 
Hắn  rõ mỗi một  từng  đánh  cây đàn violon của , vẻ mặt đau đớn  bao nhiêu.
 
Trần Kỵ giơ đàn lên dừng  nhiều hơn một giây, căng thẳng với e ngại trong lòng  liền dày vò thêm một giây.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-241.html.]
Thật lâu , bàn tay to của  đàn ông chậm rãi buông xuống, mặt  chút  đổi đập đàn violon lên  Phó Kỳ Hữu.
 
Đợi bãi rác  mặt đất thoáng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên trầm giọng : “Tự cắt , đừng ép ông đây bắt tay  .”
 
Anh   khả năng cho phép  trở thành bộ dạng sợ hãi chán ghét nhất trong bóng tối của Chu Phù.
 
Phó Kỳ Hữu giờ phút  cơ bản là  dám  bất kì dị nghị gì, dường như Trần Kỵ  cái gì,  liền thuận theo mà  cái đó, cho dù là xuống tay với , cũng chỉ  thể cắn răng mạnh mẽ chống đỡ.
 
Mặt Trần Kỵ  chút  đổi hạ mi khẽ phủi găng tay,  cũng lười  sang Phó Kỳ Hữu một cái.
 
Lúc ngước mắt lên, ánh mắt vô ý đảo qua cửa sổ thủy tinh ở phía  bức tường của đàn violon.
 
Người đàn ông bất giác nhíu mày.
 
Trên cửa sổ thủy tinh dán đủ loại ảnh chụp rừng trúc, một  góc độ chụp ảnh thoạt  còn  chút quen mắt.
 
Trên mặt bàn  cửa sổ thủy tinh, đặt ngay ngắn đồng hồ đeo tay, ví tiền, máy ảnh kiểu cũ một loạt thoạt    tuổi.
 
Trần Kỵ nghiêng đầu liếc Phó Kỳ Hữu còn đắm chìm trong đau đớn sợ hãi, tiện tay lấy điện thoại , chụp mấy tấm ảnh ở phía xa cửa sổ thủy tinh, cuối cùng gọi điện thoại cho   sắp xếp .
 
Nhân viên y tế theo sát ,  khi bước , họ nhanh chóng mang Phó Kỳ Hữu đang   đất .
 
Lúc  khỏi cửa phòng ngủ, vẻ mặt Trần Kỵ ung dung đến mức giống như   bên trong uống chén  và ôn chuyện, rảnh rỗi bình tĩnh.
 
Phó Vương Thành  Phó Kỳ Hữu  gánh , cũng  dám dị nghị, chỉ khách khí  với Trần Kỵ: “Làm phiền tổng giám đốc Trần .”
 
Trần Kỵ tùy ý gật đầu, cũng   ông , thản nhiên mở miệng: “Nên .”
 
Mà  đó cũng   đầu  mà  khỏi biệt thự Lộc Thích.
 
Sau khi lên chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen đậu bên ngoài vườn hoa, Trần Kỵ tiện tay tháo găng tay xuống, đang  ném về phía ghế phụ lái thì động tác dừng ,  đó quẹo một cái, ném về phía ghế .