Ngày hôm  Chu Phù ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, nếu   Trần Kỵ lo lắng thời gian dài cô  ăn thì  dày sẽ đau nên nghĩ trăm phương ngàn kế vớt cô từ  giường lên ăn cơm,  chừng cô  thể trực tiếp ngủ thẳng đến chạng vạng tối.
 
Lúc cô gái nhỏ  dậy, ánh mắt vẫn mơ hồ.
 
Trần Kỵ sợ ánh sáng chói mắt cô, cũng  dám mở rèm cửa sổ . Trong phòng tối tăm mờ mịt chỉ để  một chùm vàng ấm  tường ở đầu giường,  phân biệt  ngày sáng đêm tối.
 
Người đàn ông  ở bên giường, hai tay tùy ý khoanh  ngực, từ  cao  xuống, lười biếng cụp mắt liếc  cô.
 
Im lặng  lên tiếng khẽ nhếch môi, mặc cho cô ôm chăn chậm rãi tỉnh táo.
 
Thật lâu , vẻ mặt Chu Phù  chút  đổi, ánh mắt cũng  chỉ  chằm chằm một chỗ ở chân giường, chậm rãi  đầu  thấy  đang chờ ở một bên, đương nhiên vươn hai tay về phía .
 
Ăn ý đến ngay cả câu “Muốn  ôm” cũng  cần  , Trần Kỵ lúc  hiểu rõ.
 
Con  của Chu Phù trong xương cốt  lẽ khắc hai chữ yếu ớt, lúc  đối với Trần Kỵ còn khách khí,  dám  càn như , hiện giờ đại khái trong lúc vô hình  cho cô sức mạnh quá mức đầy đủ, ở  mặt   nũng, tính tình càng lúc càng  kiêng nể gì.
 
Cũng may Trần Kỵ cũng vui vẻ nuông chiều cô, bất cứ tình huống nào cũng  ngoại lệ.
 
Người đàn ông cúi  ôm cô từ trong chăn , động tác của Chu Phù lưu loát bám  hông , cả  nhẹ nhàng bám   , hai má gối lên vai  một cách tự nhiên.
 
Trần Kỵ  khẽ, mỉa mai cô: “Hai chân dài  của em chỉ để  thôi.”
 
Chu Phù cũng thừa nhận, “Ừm ừm” hai tiếng, một chút cũng   ý  xuống, quấn chặt  hơn.
 
Có thể trách ai đây, còn   trách Trần Kỵ ban đêm   .
 
Lúc ăn cơm, Trần Kỵ  gắp thức ăn cho cô,  hờ hững : “Quan hệ giữa Chu Gia Hân và em, lúc   quả thật   tìm hiểu.”
 
Dù  ở chỗ , ngoại trừ Chu Phù  thì những  phụ nữ khác, cơ bản là   khả năng để   bất kì tâm tư và sự chú ý nào.
 
Chu Phù uống một hớp canh, bây giờ   đến cái tên ,    cảm giác gì, cảm xúc   một chút kích động, cô thản nhiên “Ừ” một tiếng, dáng vẻ  quá để ý.
 
Trần Kỵ tiếp tục : “Thứ hai  sẽ bảo Lục Minh Bạc và HR sắp xếp một chút, bảo cô  rời .”
 
Chu Phù  chút phản ứng, đặt thìa lên bát cơm, ngước mắt  : “Tại  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-244.html.]
 
Cô    lời , đổi  là Trần Kỵ bối rối, đuôi lông mày  đàn ông  nhếch lên, dáng vẻ đương nhiên: “Còn vì  nữa , em  thoải mái,  còn  thể giữ cô   ?”
 
Chu Phù cắn đũa suy nghĩ một chút, : “Thôi ? Bây giờ em cũng  buồn nữa, thật đấy.”
 
“Thật  em và ba em  nhiều năm  liên lạc, khi còn bé cũng là  em chăm sóc em khá nhiều, tình cảm với ông  vẫn  nhạt. Hơn nữa chuyện  đó, em  sớm coi như    cha  . Lúc  gặp chị  em  cảm xúc  đúng, phần lớn là bởi vì em  chắc về …  bây giờ thật sự   cảm giác gì nữa.”
 
“Anh đừng kéo chị   cùng một chỗ với em. Nói cho cùng đây là ân tình của giáo sư Tưởng, lúc  thầy  quả thật  giúp   nhiều, Chu Gia Hân cũng  phạm sai lầm gì  nguyên tắc, bất chợt đưa chị  ,  cũng  dễ ăn  với giáo sư Tưởng  ?” Chu Phù  ,  thuận tay gắp cho  một đũa thức ăn, “Phù Trầm là công ty lớn trong giới, việc    , danh tiếng cũng  dễ ,   xem  đúng  ?”
 
“ cái rắm. “Trần Kỵ khẽ nâng cằm, vẻ mặt vênh váo, giọng điệu cũng mang theo kiêu ngạo và ngạo mạn, “Anh chỉ cần em vui vẻ, danh tiếng là gì chứ.”
 
Chu Phù: “Em    vui.”
 
Cô luôn cảm thấy coi Chu Gia Hân là  bình thường là  ,  cần  huy động lực lượng.
 
Trần Kỵ nhếch khóe môi,  đến bất đắc dĩ, giống như  mới là   Chu Gia Hân cướp ba: “Em   hiện tại  giống cái gì ?”
 
Chu Phù: “Cái gì?”
 
Trần Kỵ: “Bồ Tát   đầu óc.”
 
“…” Chu Phù  trừng mắt liếc  một cái.
 
Cô! Còn  ! Vì danh tiếng Phù Trầm dễ  !
 
Trần Kỵ liếc  thức ăn trong bát, hờ hững : “Hiếm khi gắp thức ăn cho ,  còn là vì   ngoài  chuyện.”
 
Chu Phù: “…”
 
“Được ,  ,  nắm trong tay một  lượng cổ phần nhất định  ,  là  đại biểu pháp lý còn  thể  cái gì chứ?” Trần Kỵ xoa đầu cô, “Ăn cơm .”
 
Chu Phù l.i.ế.m môi , bởi vì   mới lời , cô bỗng nhiên nhớ tới lúc  cùng Hứa Tư Điềm ăn cơm,  cô   qua việc .
 
Lúc hai  mới kết hôn, Trần Kỵ   chia đều tài sản vợ chồng,   là  mà thôi.
 
Không tới vài ngày liền tìm một ngày  việc, đưa Chu Phù   đủ loại thủ tục phức tạp.