Lúc  ở Kim Đường, lúc cô và  còn  quen,  ít   khuôn mặt lạnh lùng của  dọa sợ.
 
Giờ phút  lão Dư và Phương Hân  ở một bên, ngay cả thở mạnh cũng  dám.
 
Chu Phù  tự chủ mở miệng  với : “Hai  bọn họ gần đây cãi  chia tay,  thể trạng thái cũng   lắm nên  việc phân tâm một chút, chúng  chỉ còn  vài chiếc xe nhỏ là đủ ,  là  lái xe ?”
 
Thấy thế, trái tim lão Dư  vọt lên tận cổ họng.
 
Trước đây   cũng thấy Trần Kỵ nổi giận,  rõ khi  tức giận, im lặng mới là lựa chọn  nhất, hễ  bất kì một câu nào đều là đ.â.m  họng súng.
 
Anh  cũng  ngờ  mà Chu Phù  lá gan lớn như , đang căng thẳng trao đổi ánh mắt với Phương Hân, nghĩ nên  thế nào mới  thể cứu cô gái ngốc  một , đang định bất chấp khó khăn thu hút sức lửa đốt thì  thấy Trần Kỵ nhíu chặt mày,  khi Chu Phù  xong mấy câu ấm áp mềm mại ,  hiểu  giãn , sắc mặt cũng  còn đáng sợ như lúc nãy nữa.
 
Một giây ,  đàn ông mím chặt môi mỏng khẽ mở, ngữ khí thản nhiên : “Cũng , còn thiếu mấy ?”
 
Chu Phù đếm, bình tĩnh đáp: “Thêm  là tổng cộng bốn .”
 
Trần Kỵ “Ừ” một tiếng: “Vậy thì thật , chờ chút,   lái xe,    theo xe .”
 
Chu Phù: “Được.”
 
Lão Dư: “?!”
 
Phương Hân: “?!”
 
Nói xong,   đầu rời .
 
Để lão Dư cùng Phương Hân sững sờ tại chỗ trơ mắt ếch.
 
Một lát , lão Dư phục hồi tinh thần ,  khi thở phào nhẹ nhõm, nhịn   bắt đầu  thầm: “Shhh, tính tình sếp từ khi nào trở nên  như  chứ?”
 
Phương Hân phụ họa: “Vừa   suýt chút nữa   hù chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-249.html.]
 
Lão Dư  về phía Chu Phù: “Tiểu Chu là thật ngưu bức (*), nghé con mới sinh  sợ hổ, vẻ mặt của sếp  , em  sợ một chút nào ?”
 
(*) Ngưu bức (牛逼): Bày tỏ   tương đối lợi hại, tương đối  năng lực.
 
“Hả?” Chu Phù chớp mắt,   nên trả lời như thế nào.
 
Ngoại trừ lúc  hai  còn  quá quen , cô sẽ cảm thấy   hung dữ,  đó  chống  , liền trở thích  gì thì  mà  kiêng nể gì.
 
Trần Kỵ xưa nay  nỡ nổi giận với cô, cho nên hiện giờ trong tiềm thức của cô đối với Trần Kỵ, dường như   từ sợ hãi .
 
Phương Hân nhịn   cảm thán : “Hơn nữa   ngờ, Chúc Chúc tùy tiện  vài câu   thể trực tiếp tưới hết lửa giận của sếp.”
 
Lão Dư : “Có thể thấy Tiểu Chu là con gái nên ngại nổi giận nữa.”
 
Phương Hân chống nạnh: “  cũng là nữ mà,  sếp   ngại nổi giận chứ?”
 
Lão Dư: “Dù  Tiểu Chu cũng là do sếp hướng dẫn,  thể coi như con gái ruột .
 
Chu Phù: “…”
 
Bởi vì  lái một đoạn đường núi, trong  thời gian , Trần Kỵ thường lái chiếc Mercedes-Benz G-Class lớn  sàn xe tương đối cao, hôm nay cũng .
 
So với siêu xe  bẹp  mặt đất,  gian bên trong xe  rộng rãi hơn nhiều, ghế  chứa  ba  dư dả.
 
Lão Dư thuận tay mở cửa xe,  hiệu mời hai cô gái, Phương Hân thấy thế dẫn đầu lên xe, nhưng Chu Phù  lúc cúi đầu trả lời Hứa Tư Điềm nên  phát hiện động tác của lão Dư, Trần Kỵ  ở bên cạnh trầm giọng : “Lên xe .”
 
Chu Phù “Ồ” một tiếng, tầm mắt như cũ  chằm chằm màn hình điện thoại, cũng  nhớ rõ  xe còn   khác, theo thói quen mở cửa ghế phụ lái  .
 
Lúc  sống lưng lão Dư cứng ngắc, sững sờ  chằm chằm Chu Phù   ở ghế phụ lái vài giây ,  đầu trao đổi ánh mắt điên cuồng với Phương Hân, nghĩ xem nên nhắc nhở như thế nào vì ghế phụ lái  cho  .
 
 mà còn  kịp, chỉ thấy Chu Phù gửi tin nhắn xong, đặt điện thoại  trong túi,  đó động tác thoải mái cúi  xuống, từ  khi lên xe vẫn đặt ở trong hộp đựng đồ màu đen bên chân, cô lấy túi đồ ăn vặt ,  khi mở  giống như   việc gì ăn hai miếng, động tác bất giác dừng .