Một tay Trần Kỵ cầm chổi, vặn quét đến lối nhỏ của tổ thứ tư, thấy thế tùy tiện hỏi: “Làm gì đó?”
“… vệ sinh.” Giờ phút cô thậm chí can đảm đối mặt với , xong vội vàng qua mặt .
Trần Kỵ nhanh nhẹn, đến một lúc lâu quét sắp xong, một tay kéo thùng rác cao đến nửa , nhẹ nhàng mang xuống lầu.
Đổ rác xong trở về lớp, Chu Phù vẫn .
Cậu đến ban công tùy ý rửa tay, lấy điện thoại xem thời gian, lông mày tự chủ nhíu .
Sau đó khỏi phòng học, lập tức về phía nhà vệ sinh, bước chân sải dài, thật vội vàng.
Hành lang ngoài nhà vệ sinh trống rỗng, thấy một bóng , sắc mặt Trần Kỵ trầm xuống: “Chu Phù?”
Bên trong ai lên tiếng, thiếu niên mím môi mỏng thành một đường thẳng: “Không tiến đấy?”
Vừa định bên trong, cô gái nhỏ gục đầu xuống, từ toilet chậm rãi .
Giống như trận mưa bão ập xuống đầu, cả ướt sũng, vốn dĩ lúc đầu là công chúa xinh sắc sảo, mà lúc ướt tới nỗi nhiều vệt nước dài chảy đầy mặt, từng giọt nước lạnh ngừng nhỏ cổ áo.
Trần Kỵ tức giận nhảy dựng lên, đầu lưỡi hung hăng đẩy đẩy hàm : “Con nó là ai ?!”
“ .” Chu Phù lắc đầu, “ đang trong phòng, thấy bên ngoài là ai, chỉ thấy tiếng bước chân, vốn nghĩ rằng đến, kết quả nước hắt từ xuống.”
Thiếu niên nghiến chặt răng, dường như cưỡng chế hạ thấp sự hung dữ trong giọng xuống: “Trước tiên về nhà .”
Quần áo của cô ướt sũng, cần lập tức về nhà .
Hai một một cổng trường, Trần Kỵ đen mặt một lời, Chu Phù ấm ức bên cạnh , đó đột nhiên hỏi: “ cứ như về, nếu như bà nội Tô thấy, bà sẽ lo lắng ?”
“Đây là nhảm .” Trần Kỵ thấy bộ dạng thảm hại của cô nên tức giận, cũng dễ , “Hay đưa cô thuê phòng?”
Chữ thuê phòng ở Bắc Lâm bọn cô là từ gì, cô gái nhỏ khỏi nóng nảy: “Trần Kỵ!”
Trần Kỵ thể ý , theo thói quen đưa tay nhéo mặt cô: “Con nó cô nghĩ , ông cô tiên tắm nước nóng quần áo ướt sũng .”
“À…” Chu Phù hổ mím môi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-25.html.]
Có điều bầu khí ngược so với lúc hơn ít.
Thiếu niên nhếch môi , nhàn nhạt châm chọc cô một câu: “Tuổi còn nhỏ, mà suy nghĩ vớ va vớ vẩn.”
Chu Phù: “…”
“Ở tuổi , vẫn còn quá non.” Chu Phù cam lòng yếu thế bổ sung một câu.
Trần Kỵ nhanh chóng cô chọc : “Mẹ kiếp, ông cũng lớn hơn cô hai tuổi đấy.”
Nói qua , Trần Kỵ thấy cô bước từ từ, với tốc độ của cô, đoán chừng là vẫn về đến nhà thì c.h.ế.t vì lạnh : “Thôi, gọi điện thoại cho bà, tối nay về nữa.”
“Hả?”
“Đưa cô đến một nơi.”
Trước quán cơm nhỏ cách trường học xa đỗ một chiếc xe máy màu đen, lúc Trần Kỵ mang cô đến mặt nó, Chu Phù nhận chiếc xe .
Hai tháng , lúc cô mới đến Kim Đường, chính chiếc xe chở cô .
Trên tay cầm treo một cái mũ bảo hiểm cùng màu, ngoại hình của nó giống hệt với khí chất của chủ nhân, kiêu ngạo hề che giấu.
Trần Kỵ tiện tay lấy mũ đội lên, cúi đầu mở cài một cách quen thuộc, đó đội lên cho Chu Phù.
Hai mặt đối mặt, sửng sốt một chút, lúc nhướng mi vặn thấy thiếu niên cụp mắt xuống.
Hơi thở ấm áp nào đó giống như đang âm thầm truyền giữa hai .
Cậu chằm chằm cái cài mũ, cô, cẩn thận điều chỉnh dây cài dài ngắn cho cô.
Tim cô đập loạn giải thích ,cô nhỏ giọng : “Tóc của ướt, sẽ mũ bẩn.”
“Cần cô bận tâm .” Khóa cài kêu “lách cách” , Trần Kỵ kéo kính chắn gió xuống, “Lát nữa .”
Chu Phù ngơ ngác, câu quen thuộc, dường như trong nháy mắt gợi hồi ức của cô về gặp gỡ đầu tiên hai tháng , chỉ là , giọng điệu của thiếu niên so với lúc thì diu dàng hơn nhiều.
Khóe môi cô nhếch lên nụ nhạt nhẽo: “Vậy chậm một chút.”
Trần Kỵ nhướng mày, ý kiến, chỉ : “Vậy cô ôm chặt chút.”