Lão Dư: “??!!”
Phương Hân: “??!!”
Chu Phù: “…!!”
Một tiếng xe kế tiếp, ai chủ động mở miệng chuyện nữa.
Xe đến nơi, đoàn từ xe khách bước xuống.
Chu Gia Hân đen mặt, tức giận vô cùng.
Nếu sớm xe khách , những còn thể theo xe của Trần Kỵ, cô gì cũng ở cuối đội ngũ.
Khoảng hai mươi tụ tập ở đại sảnh khách sạn, Trần Kỵ nhận thẻ cửa mà Lục Minh Bạc đặt tùy ý đặt xuống quầy bar, mặt chút đổi đơn giản: “Hai hai một phòng, tự ghép .”
Phương Hân bất đắc dĩ Chu Gia Hân kéo cùng một phòng, Đơn Đình Đình thì vui vẻ ở bên Chu Phù.
Khi Chu Phù tới quầy bar đưa tay lấy thẻ phòng, mí mắt Trần Kỵ lười biếng nhấc lên, đụng tầm mắt của cô gái nhỏ.
Ánh mắt dường như thâm ý khác, Chu Phù khỏi luống cuống, trong đầu bỗng nhiên hiện lên câu mà mới lâu đây.
“Không là chơi trò yêu đương vụng trộm ? Nghĩ còn kí,ch thích, chơi thì chơi, ông đây chơi với em là .”
“…”
Đợi phân chia phòng xong, khi nhận xong thẻ phòng, Trần Kỵ thuận miệng : “Mặt trời cũng lặn , xe lâu như cũng mệt mỏi. Hôm nay trực tiếp tan , ngày mai bắt đầu việc. Thôn bên cạnh khu đất dự án của chúng là một khu nghỉ dưỡng khai phá, khách sạn cũng là một khu nghỉ dưỡng, xung quanh ít chỗ chơi, thể dạo xung quanh và chơi theo ý , tất cả chi phí công ty thanh toán, chơi vui vẻ nhé.”
Trần Kỵ dứt lời, khiến cho một đám ngừng reo hò.
Động tác hai mươi nhanh chóng kéo vali trở về phòng của . Sau khi cất đồ xong, ai cũng đóng cửa, hết sức phấn khởi lấy điện thoại tìm kiếm hướng dẫn ăn uống và vui chơi xung quanh.
Đơn Đình Đình ghé giường ngừng lướt điện thoại, tìm kiếm với Chu Phù: “Oa, một con phố cổ hình như tệ lắm, ?”
Chu Phù ở bất cứ chuyện gì đều thói quen ỷ lựa chọn và sắp xếp của Trần Kỵ, nhiều sở thích và chủ kiến, cho nên thuận miệng đáp: “Tớ đều .”
Đan Đình Đình tiếp tục chọn: “Còn suối nước nóng, chúng thể dạo phố cổ , đó thuận tiện mua một bộ áo tắm ngâm suối nước nóng, bên chắc chắn bán, đều là phục vụ dây chuyền.”
Bị cô như , Chu Phù cũng hăng hái, vội đáp: “Được.”
Nói xong, cô liền tiến tới bên giường Đơn Đình Đình, đang định theo cô chọn một nơi , điện thoại trong túi liền rung hai cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-250.html.]
Chu Phù lấy điện thoại , cụp mắt , là tin nhắn của Trần Kỵ.
Cô l.i.ế.m môi , tùy ý mở .
Trần Kỵ:【Thẻ cửa của để quên ở quầy lễ tân lầu , em lấy giúp , đưa đến cửa phòng , phòng một ở tầng cao nhất.】
Chu Phù vội vàng trả lời một chữ “Được”.
Rồi đó vỗ nhẹ vai Đơn Đình Đình: “Trần, sếp để đồ ở quầy lễ tân, tớ đưa cho một chuyến, lát nữa sẽ tới tìm .”
Đơn Đình Đình gật đầu “Ừ ừ” hai tiếng, cũng cảm thấy bất cứ vấn đề gì, ánh mắt chằm chằm đồ ăn vặt tìm trong điện thoại, ngay cả đầu cũng ngẩng lên.
Chu Phù thở phào nhẹ nhõm, dựa theo cách của Trần Kỵ đến quầy lễ tân, nhân viên lễ tân thấy cô, cũng đợi cô mở miệng hỏi, liền nhiệt tình giao thẻ phòng trong tay cô, đó dẫn cô về phía thang máy VIP bên .
Chu Phù sửng sốt, cũng nghĩ nhiều, khi thang máy thẳng lên tầng cao nhất.
Sau khi cửa thang máy mở , đập mắt cô là dáng vẻ Trần Kỵ lười biếng tựa cửa chính chờ cô.
Chu Phù cửa phòng mở mắt, chớp chớp mắt: “Anh đây thẻ phòng ?”
Trần Kỵ mặt đỏ tim đập “Ừ” một tiếng.
Chu Phù: “Vậy còn bảo em đưa lên.”
Trần Kỵ nhanh chậm : “Tấm tay em là thẻ phụ, cũng thể mở.”
Chu Phù chớp mắt: “Hả?”
Người đàn ông như như nhếch môi, vẻ mặt mang theo chút quyến rũ: “Cho em tới để , lỡ như buổi tối yêu đương vụng trộm, cũng đến mức tìm đường.”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ tiện tay dắt cổ tay cô phòng.
Chu Phù ngửa đầu : “Lát nữa em cùng Đình Đình dạo phố cổ.”
Trần Kỵ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Chơi , chơi thật vui.”
Chu Phù suy nghĩ một chút, còn : “Có thể còn ngâm suối nước nóng.”
Ánh mắt đàn ông lập tức chút am hiểu, lông mày khẽ nhướng: “Mặc cái gì?”