Hơn hai tiếng , Chu Phù Trần Kỵ vớt từ trong bồn tắm .
Cả mềm nhũn, một chút sức lực.
Tùy ý để lau chùi và mặc quần áo , đó ôm khỏi phòng tắm, ném trở giường.
So với cô buồn ngủ, Trần Kỵ vẻ sảng khoái tinh thần.
Cô gái nhỏ nhét trong chăn, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bằng nửa bàn tay, đôi mắt hạnh cố gắng chống khép , chỉ ánh mắt thể theo trái .
Thấy việc gì, sắc mặt Chu Phù tức giận, giọng yếu khàn: “Ông chủ, đêm nay tăng ca ?”
Kết quả bắt cô tăng ca hơn hai tiếng!
Ngay cả thở cũng cho thở, quả thật !
“Đây là cho em tăng ca ?” Trên mặt Trần Kỵ cà lơ phất phơ “Làm nhớ lúc nãy đều là chạm chứ?”
Chu Phù: “…!”
Cả đời cô từng gặp qua nào hổ hơn Trần Kỵ.
“Vậy giống như từng chuyện gì, ngay cả em chạm cũng ?” Lúc Chu Phù dẫn trong hố, trật tự rõ ràng tiếp tục lên án, “Anh xem và em xem, ai giống như từng tăng ca chứ?”
Bước chân Trần Kỵ dừng ở bên giường, ánh mắt như đảo qua cô, đuôi lông mày khẽ nhướng, chuyện kéo dài giọng điệu, ngáp : “ , cái kì lạ , nếu thì ——”
Âm cuối của đàn ông ý kéo dài.
Chu Phù mở to mắt, trong lòng giật , luôn cảm thấy từ trong miệng gì .
Quả nhiên, một giây , lời của Trần Kỵ lập tức xác minh suy đoán của cô.
“Nếu một nữa di, em tới chạm , ?”
Chu Phù: “…”
“Được cái đầu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-252.html.]
Ngày mai cô vẫn bình thường.
Trần Kỵ cũng ngày mai điều tra nghiên cứu ở căn cứ, xem như hoạt động ngoài trời, so với phòng việc, nhất định tốn nhiều thể lực hơn ít, bởi vì tối nay chỉ nếm thử mùi hương, dám càn quá mức. Toàn bộ quá trình dừng , chỉ là nhất thời hăng hái, quên cô gái chỉ tính tình yếu ớt, sức khỏe cũng yếu ớt như , cho nên lúc cũng chỉ trêu chọc cô, dám đến nữa.
Sau khi cô xử lý , Trần Kỵ đem máy tính chuyển đến bàn việc bên cạnh giường, ở bên cô thật sự tăng ca.
Ban ngày Chu Phù ở xe ngủ say, lúc tỉnh táo , ngoại trừ sức lực gì, buồn ngủ cũng buồn ngủ, cô cứ như ôm chăn nghiêng, mặt về phía Trần Kỵ, im lặng dán chặt ánh mắt lên .
Ở góc độ cảm giác năm đó học lớp 10, cô bên cạnh vẽ phác thảo.
Chu Phù bất giác đến mức mê hoặc, thời gian trôi qua trong yên tĩnh ấm áp.
Gần mười một giờ, điện thoại Chu Phù đặt bàn rung lên.
Trần Kỵ nghiêng đầu liếc , tiện tay đưa cho cô.
Sau khi Chu Phù mở tin nhắn, lập tức căng thẳng.
Là Đơn Đình Đình gửi tin nhắn tới:【Chúc Chúc! Tớ mới ngâm xong ngoài quần áo mới phát hiện, mang thẻ phòng , chẳng là , bây giờ đang ở ? Tớ sắp đến khách sạn .】
Lúc cô mới nhớ tới đêm nay ngủ chung một phòng với Đơn Đình Đình.
Lúc Chu Phù nghỉ ngơi hồi lâu, sức lực cũng khôi phục một chút, vội vàng từ trong chăn dậy.
Thấy , Trần Kỵ nhướng mày, thản nhiên mở miệng: “Sao ?”
“Em trở về, Đình Đình sắp đến khách sạn .” Hai tay Chu Phù ôm điện thoại, đang suy nghĩ nên trả lời Đơn Đình Đình như thế nào, gõ chữ sai khiến Trần Kỵ, “Anh giúp em lấyquần áo một chút.”
Người đàn ông lười biếng dậy, cô mang áo khoác , tùy ý xuống bên giường: “Thế nào cũng về ? Ngủ ở chỗ ? Đêm hôm khuya khoắt qua cái gì.”
Chu Phù mặc áo khoác, lắc đầu.
Trần Kỵ hừ một tiếng, cũng chỉ thể thuận theo cô, chỉ là biểu cảm mặt chút .
Phòng khách sạn đặt thứ sáu tuần khi Lục Minh Bạc hỏi ý kiến , vốn Lục Minh Bạc định đặt cho một phòng riêng, dù Phù Trầm cũng thiếu chút tiền , nhưng đám ở bộ phận thiết kế quan hệ cũng tệ, khó nhiều như cùng một chuyến, còn lẻ loi ngủ một thì ý nghĩa gì, xôn xao yêu cầu hai phòng.
Lục Minh Bạc thuận theo ý , Trần Kỵ cũng lười quản những chuyện .
Lúc ngờ cuối cùng chịu khổ là .