Cửa gỗ két một tiếng mở , hai cỗ quan tài đặt song song trong nháy mắt khiến   hoảng sợ.
 
Đầu năm nay,  trẻ tuổi tận mắt  thấy những thứ    nhiều lắm, huống chi là ở  tình huống  hề chuẩn  tâm lý.
 
Những  trai trong miệng hô đm, các cô gái thì thét chói tai theo bản năng, xôn xao lui về phía  vài bước.
 
Chu Phù cũng  ngoại lệ, tim liền nhảy lên cổ họng, chỉ là  mới lui về phía  một bước, bên hông liền  một cánh tay rắn chắc  lực từ phía  ôm lấy.
 
Cô thậm chí còn   đầu , trong lòng căng thẳng sợ hãi trong nháy mắt bởi vì động tác cực kì an   của  đàn ông mà bình phục .
 
“Đừng sợ.” Giọng  trầm thấp  quen thuộc của Trần Kỵ vang lên bên tai.
 
Chu Phù thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng gật đầu,  đó   tự nhiên lấy tay   khỏi hông .
 
Lão Dư  để ý  đầu , lông mày lúc  nhăn .
 
Tập trung  hai giây, cuối cùng vẫn   gì, thức thời  sang chỗ khác.
 
Rất nhanh, giọng  Trần Kỵ rõ ràng, thẳng thắn  mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào mở miệng  với những  còn : “Trống ,  cần lo lắng. Các ông bà cụ thế hệ  còn giữ  thói quen từ sớm, sẽ sớm chuẩn  cho  những thứ cần thiết  khi qua đời.”
 
Người phụ trách vội gật đầu, phụ họa : “ đúng, là chuyện Trần tổng , bên chúng  đều quen, quên rằng    từng thấy qua những thứ  nên  nhắc nhở , là   .”
 
Hơn nửa tiếng , đoàn   theo  phụ trách chậm rãi tham quan xong  bộ từ đường.
 
Sau khi lão Dư và Phương Hân phân công  nhiệm vụ điều tra nghiên cứu cho nhóm của ,   đều vô cùng nhiệt tình vùi đầu  công việc bận rộn.
 
Trần Kỵ cầm  bộ máy  đạc  đến cửa  từ đường, đo đạc các kích thước chiều cao của cửa.
 
Lúc trở về, xa xa thấy Chu Phù leo lên thang cách điện thật cao, một bên tay cầm than củi liễu, một bên tay đè lên tờ giấy axit, cứ như  lơ lửng ở  lan can lầu hai.
 
Rõ ràng là hành vi thường thấy khi nghiên cứu đo lường, nhưng bởi vì đối tượng là Chu Phù, lông mày Trần Kỵ lập tức nhíu , trái tim cũng  hiểu  theo độ cao cô  mà thấp thỏm. Anh bình tĩnh bước nhanh hơn tới bên cạnh thang cách điện,  lo lắng dọa đến cô, ngược  hại cô   vững, khi tiếng đầu tiên  khỏi miệng, ngay cả âm lượng cũng  dám quá lớn,  đàn ông nặng nề : “Chu Phù.”
 
Chu Phù rũ mắt xuống theo bản năng: “Hả?”
 
“Em  gì ?” Biết rõ cô đang  gì, Trần Kỵ vẫn  nhịn  đè nén giọng hỏi.
 
Chu Phù chớp mắt, nhẹ nhàng thành thật báo cáo: “À, em  in   bộ hoa văn điêu khắc gỗ  hàng rào hành lang lầu hai và các tấm chắn ngang.”
 
Đây cũng là thao tác thông thường, Trần Kỵ  thể  hiểu, rõ ràng  luôn xử lý  việc công tư phân minh, nhưng liên quan đến chuyện an  của Chu Phù,  nhịn   tư lợi mà nhúng tay : “Em xuống đây cho .”
 
Lời  Trần Kỵ  lớn, cũng  cho phép từ chối.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-254.html.]
Chu Phù “A” một tiếng, vẻ mặt khó hiểu.
 
Người đàn ông trơ mắt  cô buông hai tay , sự trầm  bình tĩnh trong nháy mắt cũng  thấy bóng dáng: “Đừng nhúc nhích, đưa đồ  tay cho  .”
 
Chu Phù mặc dù  hiểu    gì, nhưng vẫn  lời  theo.
 
Rồi  đó thấy Trần Kỵ vươn tay về phía cô, nắm chặt cổ tay mềm mại của cô,  đó vẻ mặt căng thẳng mới  giãn , nhưng giọng  vẫn trầm như cũ: “Xuống cho .”
 
Chu Phù “A” một tiếng, mở to mắt, vẻ mặt vô tội,      sai ở .
 
Đợi  khi an  trở  mặt đất, cô ngước mắt  : “Sao ?”
 
“Làm  ?” Đầu lưỡi Trần Kỵ  vui đẩy đẩy gò má, “Cao như , lỡ như ngã xuống thì   bây giờ?”
 
Chu Phù phồng má: “ tất cả   đều giống  mà, hơn nữa cũng  cao, cho dù ngã xuống cũng chỉ cách hai mét,   chuyện gì lớn .”
 
Trần Kỵ nhất thời  cô chặn   nên lời.
 
Quả thật, tất cả   đều giống , đây quả thật cũng   là chuyện gì quá nguy hiểm,    khi  việc thường , hễ học nghề , từ đại học bắt đầu liền  qua  ít chuyện ,    sớm  quen.
 
Giằng co một lát, giọng điệu Trần Kỵ ngạo mạn : “Ông đây tiêu chuẩn kép,   ?”
 
Chu Phù cắn môi : “Anh mau trả đồ cho em, nếu  sẽ   thành nhiệm vụ mất.”
 
Trần Kỵ   cô, suy nghĩ một chút, : “Toàn bộ trạm sẽ dùng ?”
 
Chu Phù gật đầu: “Năm ba đại học em  học qua môn đo lường.”
 
“Vậy , em  bên trong đo đạc  liệu ở cửa chính của từ đường tổng hợp  cho ,  bộ máy  đạc cứ để .”
 
Thứ   cần rời khỏi mặt đất, vẫn an .
 
Chu Phù: “… Ồ.”
 
Suy nghĩ một chút, cô  hỏi: “Vậy bản in dập của em ——”
 
Không đợi cô  xong, Trần Kỵ   lên thang: “Để .”
 
——
 
Tác giả  lời  :
 
Lão Dư:  thấy ! Hai   thể ! Đừng để  thấy mãi mà!