Trần Kỵ: “…”
Mặt đàn ông chút đổi vặn nắp , tiện tay ném bình thuốc lòng lão Dư, mặc kệ: “Anh tự .”
Chậc, thái độ chênh lệch quá lớn .
Lão Dư vô cùng đau đớn lắc đầu, vẫn nhịn Trần Kỵ tìm câu bổ sung: “Sếp, sếp trọng nữ… Trọng nhỏ khinh già, trọng gầy khinh béo!”
Trần Kỵ khẽ nhướng mày, hiểu bỗng nhiên giật : “Anh bệnh ?”
Lão Dư: “…”
Cũng chỉ thể giúp hai trọn vẹn đến nơi !
Sau khi kết thúc năm ngày điều tra nghiên cứu, đoàn di chuyển vị trí và trở về công ty.
Tuần thứ hai tốn gần ba ngày việc, hai nhóm đều tự căn cứ tư liệu giai đoạn đầu tổng hợp để tiến hành thảo luận và xác định phương án, khi định đại khái, sáng thứ sáu nghênh đón báo cáo đầu tiên về dự án sửa chữa tư đường.
Thời gian báo cáo là thông báo , các nhóm đều bố trí nhiệm vụ sáng thứ sáu.
Hai nhóm tách tiến hành thảo luận và suy nghĩ, mục đích là để nhiều ý tưởng hơn về dự án.
Kết quả cũng tương đối như ý , phương hướng trọng điểm của hai nhóm sự khác biệt lớn.
Nhóm Lão Dư lấy phòng cháy ở phía Tây điểm bắt đầu, phương hướng trọng điểm sửa chữa thứ hai đặt ở việc gia cố phòng cháy chữa cháy kiến trúc bằng gỗ cổ đại.
Còn nhóm Phương Hân thì chú trọng việc bảo tồn và nổi bật ý vị mang màu sắc cổ xưa của các mặt tiền từ đường.
Vì cho mới một ít cơ hội rèn luyện, lão Dư và Phương Hân đều nhường cơ hội phát biểu báo cáo nội bộ đầu tiên.
Nhóm Lão Dư quyết định Chu Phù.
Nhóm Phương Hân vốn định để Lý Thuận phát biểu, kết quả Chu Gia Hân Chu Phù báo cáo, liền nhịn xung phong nhận việc.
Có chủ động, đương nhiên cũng lý gì mà cho, cuối cùng liền quyết định Chu Gia Hân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-256.html.]
Buổi trưa một ngày khi báo cáo, hai nhóm tụ tập cùng ăn cơm, thật trong lúc đó tồn tại quan hệ cạnh tranh gì. Giai đoạn đầu tách phương án, giai đoạn giữa sẽ lấy ưu điểm của hòa hợp với , hợp thành một nhóm tiếp tục, quan hệ cũng tệ, cho nên miệng lưỡi cũng chặt, ăn một lát liền tán gẫu ý tưởng của .
Phương Hân xong suy nghĩ của nhóm lão Dư, giọng điệu dịu dàng mà khen ngợi: “Khối phòng cháy quả thật quan trọng, lúc đó chúng tưởng tượng, chỉ là cảm giác thể kết hợp công nghệ phòng cháy hiện đại với cấu trúc gỗ cổ đại, mới chuyển hướng suy nghĩ sang bảo lưu và xây dựng mặt tiền đặc sắc, nhưng sếp vẫn luôn nắm chặt việc phòng cháy , phỏng chừng ngày mai sếp sẽ nghiêng về phương án của các hơn đấy.”
Lão Dư , cũng lấy ưu điểm của nhóm đối phương khen vài câu.
Không khí bữa cơm vô cùng hòa hợp.
Chỉ sắc mặt Chu Gia Hân là lắm.
Người phát ngôn báo cáo của hai nhóm ngày mai là cô và Chu Phù, ngoài mặt là đại diện cho mỗi nhóm phát biểu, nhưng trong lòng cô , đây chính là cuộc đọ sức giữa hai cô gái cùng cha khác .
Chu Gia Hân thường ngày mặc dù kiêu ngạo ương ngạnh, cũng để Chu Phù mắt, nhưng cũng chỉ cô hiểu , từ nhỏ cô sự tồn tại của em gái Chu Phù , khắp nơi tự giác so sánh với cô. Thậm chí đây rõ ràng thích kéo đàn violon hơn, nhưng bởi vì Chu Phù học đàn dương cầm nên liền mạnh mẽ năn nỉ để đổi cô sang học đàn dương cầm giữa chừng.
Sau đó Chu Phù học đàn dương cầm mà học chuyên ngành kiến trúc, cô theo.
Cuộc đọ sức âm thầm bao giờ dừng trong lòng cô .
Vừa Phương Hân khen như , liền cảm thấy phần thắng báo cáo ngày mai lớn cho nên tâm sự nặng nề, ngay cả cơm cũng ăn vô.
Thời gian nghỉ trưa chiều thứ năm qua, hai nhóm thành viên tổng hợp nội dung nhiệm vụ giao cho phát ngôn, do hai là Chu Phù và Chu Gia Hân ppt báo cáo cuối cùng.
Chu Phù cả buổi chiều chằm chằm màn hình máy tính chớp mắt, hai tay ngừng hoán đổi giữa chuột và bàn phím, ngay cả thời gian uống nước cũng .
Thật vất vả mới kịp xong ppt báo cáo vài phút khi tan ca.
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng rảnh rỗi vươn vai xoa xoa cổ, cầm ly lấy chút nước chanh uống.
Thuận tay lưu tài liệu, Chu Phù cầm điện thoại toilet một chuyến.
Trong lúc đó, tin nhắn của Trần Kỵ đúng giờ gửi đến:【Buổi tối ăn gì?】
Chu Phù lựa chọn khó khăn, dứt khoát để vấn đề cho :【Anh gì em ăn cái đó.】
Trần Kỵ cũng trả lời nhanh:【Vậy đậu hũ.】
Khuôn mặt nhỏ của Chu Phù nhíu :【Ngoại trừ đậu hũ!】