Chu Phù kinh ngạc khẽ nhếch miệng, giống như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, : “Khó trách lúc  Phó Kỳ Hữu  đầu tiên  thấy vết thương do đàn violon cắt ,  đột nhiên mất khống chế, hình dạng vết thương   lẽ cùng…”
 
Giọng Chu Phù yếu , Trần Kỵ thuận miệng tiếp nhận: “ ,  giống với vết thương ba   thương  khi ngã xuống rừng trúc, ông  hẳn là  chấn động.”
 
Trần Kỵ  rõ Phó Kỳ Hữu trong lòng Chu Phù vẫn là bóng ma   nhắc tới, vội vàng kết thúc đề tài: “Dù  mấy năm nay  phạm  ít chuyện, hơn nữa cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc, tra  cả nhà Phó bọn họ  một ai sạch sẽ, hiện tại khó tự bảo vệ ,  ai  thể vững vàng bảo vệ  như , chuyện lớn nhỏ gom  một khối,  lẽ đời    .”
 
Chu Phù khẽ gật đầu.
 
Đang  tới gần  một chút, nhưng vẫn   né tránh: “Đợi lát nữa,   tắm ,  còn mùi t.h.u.ố.c lá  ôm.”
 
Chu Phù nhịn   nở nụ : “Dạ.”
 
Một tuần  kỳ nghỉ đông, Phù Trầm nhận  tin tức, hai năm  do Trần Kỵ hướng dẫn đoàn thiết kế Phù Trầm, một tay thiết kế phòng trình diễn âm nhạc cao cấp Bắc Lâm chính thức khánh thành  năm ngoái.
 
Đến lúc đó sẽ bố trí trong một loạt hội quán nối liền với phòng trình diễn, nhà đầu tư bên A nhiệt tình mời  bộ thành viên của bộ phận thiết kế Phù Trầm dự tiệc.
 
Tương tự như loại xã giao ,  đây Trần Kỵ cũng  nể mặt tham dự, chỉ là     vì nguyên nhân gì,   đầu tiên gật đầu.
 
Buổi sáng hôm bữa tiệc, Đơn Đình Đình lật album ảnh  điện thoại, vẻ mặt vô cùng rối rắm.
 
Chu Phù thuận miệng hỏi: “Cậu   ?”
 
“Tớ   nên chọn bộ lễ phục nào.”
 
“Lễ phục?” Chu Phù mở to mắt,  Còn cần mặc lễ phục ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-262.html.]
Đơn Đình Đình gật đầu: “Đương nhiên, buổi tối còn   nhiều  trâu bò trong nghề tham dự.”
 
Đơn Đình Đình dừng một chút, còn : “Đương nhiên ,  trâu bò nhất trong giới kiến trúc Bắc Lâm    lừa về nhà .”
 
Chu Phù: “…”
 
Đơn Đình Đình thấy thế vội hỏi: “Cậu còn  chọn lễ phục ?”
 
Chu Phù lắc đầu: “Tớ  từng  qua những nơi  nên  rõ lắm.”,
 
Đợi cô  dứt lời, Đơn Đình Đình trực tiếp mở miệng  cô  chủ: “Buổi chiều  và sếp xin nghỉ , tớ và chị Phương Hân dẫn   chọn một bộ, dù  mấy ngày nay đều   việc gì .”
 
Không đợi Chu Phù mở miệng đáp ứng, Đơn Đình Đình  lên tiếng báo cáo với Trần Kỵ  vặn  qua: “Sếp ơi, buổi chiều ba  chúng em xin nghỉ, đưa cục cưng của   chọn trang phục nhé.”
 
Chu Phù: “…”
 
Trần Kỵ bất giác  Chu Phù,  hài lòng với cách xưng hô : “Đi .”
 
Buổi trưa ăn cơm xong, Phương Hân và Đơn Đình Đình bỗng nhiên như  tiêm m.á.u gà (*), dốc hết sức bắt  Chu Phù  thử lễ phục  tạo hình, tư thế lớn đến mức khiến Chu Phù  nhịn  chột : “Chỉ là một bữa tiệc,   giống như tớ sắp lấy chồng  chứ.”
 
(*) Tiêm m.á.u gà (‘đả kê huyết’  còn gọi là ‘liệu pháp m.á.u gà’): Đại khái là bắt đầu năm 1959, Trung Quốc   ít  cao tuổi sức khỏe  kém, nhà ai mà   như  đều  nuôi một con gà trống mập mạp, nhưng  nuôi để ăn mà để lấy m.á.u bổ . Người già ốm yếu mỗi ngày sẽ ôm con gà trống đó tới bệnh viện để   rút m.á.u gà tiêm  cơ thể  để bổ sung dinh dưỡng. Đương nhiên mấy nhà   chú ý bồi bổ cho gà mới  nguồn m.á.u dồi dào nha, nhưng do mỗi tuần  hai  rút m.á.u cho nên gà trống đương nhiên   ,   gà  còi xương, nấu ăn   hương vị gì hết.
 
Theo như “Phương pháp chăm sóc sức khỏe”  ghi thì tiêm 100cc m.á.u gà sẽ giúp  thể  thể tăng hệ miễn dịch, tiêm   da chứ  tiêm  tĩnh mạch. Người tiêm m.á.u gà cả  khô nóng, sắc mặt hồng nhuận (như gà trống chọi ý). Máu gà  tác dụng trong  nhiều bệnh như bệnh ngoài da, vảy nến, viêm nhiễm âm đ*o, bệnh phụ khoa, bệnh trĩ, phù chân, sưng thũng, ho khan cảm mạo…chỉ cần là bệnh mà ngươi nghĩ   nó đều  thể trị hết, so với thuốc y còn hiệu quả hơn. Mặc kệ đúng  sai nhưng  dân Trung Hoa   tin tưởng và sùng bái nó.
 
Chính là, hiện nay   phát hiện m.á.u gà  một loại hoocmon thúc đẩy khung xương sản sinh chất kích thích, nhưng đối với cơ thể  m.á.u gà vẫn là một loại dị chất khiến hệ miễn dịch sản sinh hiện tượng đào thải, cơ thể phát nhiệt, rối loạn miễn dịch, cứng cơ, thậm chí dẫn tới hoại tử. Càng ngày càng  nhiều  c.h.ế.t do tiêm m.á.u gà, cho nên đả kê huyết nổi lên phong ba một thời cứ thế  dập tắt (1965). Năm 1980, Khương Côn – một nhà  kịch còn sáng tác [Khuẩn hồng  cùng đả kê huyết] để chế nhạo phong trào ăn theo . (Theo như Baidu, Wenda)
 
Nói đơn giản tức là cảm thấy phấn khích.