“Những thứ nên  đều  , mặc kệ  khác   , đậu hũ nhỏ của chúng  đều sẽ .”
 
Đây là lời hứa  từng hứa với cô.
 
Khi đó  , chờ  một chút,    qua loa,   vội vàng.
 
Hôm nay là thời điểm  nhất, may mắn là bọn họ đều đợi  lẫn .
 
Hôm giao thừa, hai  trở về Kim Đường.
 
Xa cách tám năm,  ngày sinh nhật Trần Kỵ, cũng là một ngày  khi cô rời khỏi Kim Đường tám năm , Chu Phù một  nữa trở  nơi nhớ nhung vương vấn tám năm .
 
Buổi tối hôm đó, bà nội Tô Tú Thanh hưng phấn  một bàn cơm tất niên.
 
Sau khi ăn cơm tất niên, bà nội cũng giống như mỗi năm,  hàng xóm dẫn về nhà chơi mạt chược và xem đêm giao thừa.
 
Trần Kỵ thì lấy mũ bảo hiểm  đội lên cho Chu Phù,  đó đưa cô  tới  chiếc xe máy quen thuộc . Sau khi bước lên xe, bàn tay to thò  trong mũ bảo hiểm véo má cô: “Lát nữa đừng  nhé.”
 
Chu Phù cong mí mắt, sắc mặt  còn sợ hãi kiêng dè như lúc mới gặp , tràn đầy vẻ  nũng, cô gái nhỏ mềm mại : “Vậy  chạy chậm một chút.”
 
Người đàn ông  khẽ một tiếng: “Được.”
 
Cũng giống như tám năm , Trần Kỵ chở Chu Phù đến bãi biển đầy đá ngầm .
 
Cô gái nhỏ so với năm  lớn hơn tám tuổi, nhưng tính tình vẫn như , vẫn yếu ớt như cũ, vẫn    đường đá ngầm, vẫn   cõng qua.
 
Vẫn  tảng đá ngầm lớn  , một đôi nam nữ    đó.
 
 khác biệt là kế hoạch chia tay năm đó, hôm nay cũng cùng  phác họa cho tương lai.
 
Hai    đá ngầm  bao lâu,  trời nổi lên lông ngỗng tuyết trắng.
 
“Tuyết rơi .” Chu Phù  về phía Trần Kỵ, “Anh  lạnh ? Anh chỉ mặc một chút thôi.”
 
“Không lạnh.” Trần Kỵ chống hai tay  lưng, ngửa đầu, đường cong cằm lưu loát, “Em   mùa đông năm nào ở Kim Đường lạnh nhất ?”
 
“Hả?”
 
“Tám năm , năm em rời  .”
 
“ năm đó nổi tiếng là  mùa đông ấm áp mà…” Giọng  cô gái nhỏ yếu ớt, “Sau đó, em vẫn luôn chú ý đến thời tiết ở Kim Đường…”
 
Năm đó là năm  mùa đông ấm áp nhất.
 
“  chỉ cảm thấy lạnh thôi, Chu Phù , năm đó em  mang tất cả  ấm của   .”
 
Đêm giao thừa, lễ b.ắ.n pháo hoa Kim Đường ở bờ bên  đúng hạn nở rộ.
 
Chu Phù ngẩng đầu, giọng  giòn giã: “Dưới lễ b.ắ.n pháo hoa giao thừa ở Kim Đường, tất cả nguyện vọng đều  thể thực hiện , đây là sự thật đó Trần Kỵ.”
 
“Ừm.”
 
“Anh tin ? “Chu Phù tiếp tục hỏi.
 
Trần Kỵ: “Anh tin.”
 
Chu Phù chớp mắt: “Tám năm  ở chỗ , nguyện vọng của em  thực hiện .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-264-end.html.]
Trần Kỵ thản nhiên : “Của  cũng thực hiện .”
 
“Khi đó  ước gì ? “Đôi mắt hạnh của Chu Phù ẩm ướt trong suốt, “Em ước là    ở bên .”
 
Người đàn ông nhếch khóe môi: “Thật trùng hợp, chúng  đúng là bớt việc cho ông trời mà.”
 
Chu Phù  nhịn    tiếng.
 
Một giây , Trần Kỵ từ trong túi quần lấy  một khối gỗ nhỏ.
 
Chu Phù nghiêng đầu  sang, mở to mắt: “Đây   quà sinh nhật đầu tiên của em ? Năm đó  tặng em, tám năm nay em vẫn luôn mang theo bên .”
 
Trần Kỵ “Ừ” một tiếng: “Vừa mới  phòng em trộm .”
 
Chu Phù im lặng  , tim đập nhanh hơn.
 
“Còn nhớ rõ lúc  em bảo  dạy em tháo thứ ,      cơ hội sẽ dạy em ?”
 
Chu Phù vội gật đầu: “Em nhớ.”
 
“Muốn  bên trong  cái gì ?”
 
“Có.”
 
“Nhìn nhé.” Khối đầu gỗ nhỏ  đổi hình dạng giữa các đốt ngón tay thon dài của  đàn ông, đợi Trần Kỵ rút  thanh gỗ nhỏ cuối cùng, bên trong bất chợt xuất hiện một chiếc nhẫn đơn giản lóe lên ánh sáng yếu ớt.”
 
Chu Phù kinh ngạc khẽ nhếch miệng.
 
Trần Kỵ tự giễu kéo khóe môi: “Cái   đắt bằng cái hôm đó cầu hôn em, nhưng tám năm   tự tay . Những thứ đắt và  ý nghĩa,  đều tặng cho em cả.”
 
Người đàn ông nhướng mí mắt  về phía cô gái  bắt đầu rơi nước mắt, nụ  mang theo chút thoải mái: “Tám năm  ông đây   cưới em .”
 
“Em  cưới  ?”
 
Cô gái nhỏ khịt khịt mũi, mơ hồ : “Không  ,  cầu hôn qua một   …”
 
“Hôm đó là Trần Kỵ của   cầu hôn em.” Người đàn ông véo má cô, “Còn đêm nay là Trần Kỵ của tám năm  cầu hôn em.”
 
Chu Phù đỏ mắt: “Được, tám năm  em   cưới  .”
 
Người đàn ông hừ  một tiếng,  cầm khăn giấy cẩn thận lau nước mắt cho cô,  bắt nạt cô: “Cô gái nhỏ ,  thận trọng một chút.”
 
Chu Phù   chọc cho    : “Vậy  hỏi   nữa .”
 
Trần Kỵ nuông chiều cô: “Em  cưới  ?”
 
Lúc  Chu Phù  lý trí: “Phải thận trọng một chút.”
 
Trần Kỵ cúi đầu : “Thận trọng xong ?”
 
Hai mắt cô gái nhỏ thận trọng và ướt át dựa  trong lòng : “Vẫn  cưới …”
 
Chàng trai và cô gái quen  giữa hè, cuối cùng ở trời đông giá rét bão tuyết tung bay  thể ôm .
 
Tại đây, ánh đèn lờ mờ nhưng pháo hoa rực rỡ , tình yêu say đắm lặng lẽ trình diễn.
 
Bốn mùa  đổi, mãi mãi  kết thúc.
 
HOÀN CHÍNH VĂN.