Anh Luôn Ở Đây - Chương 267: Ngoại truyện 3

Cập nhật lúc: 2025-02-26 10:12:09
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh xem qua thể nhiều như … Nhiều kiểu thế?” Lần đầu tiên bắt đầu vô cùng thành thạo, lập tức bắt nạt đến .

 

Trần Kỵ cụp đuôi mắt xuống, ngón tay thon dài lập tức nhéo cằm cô, giọng điệu kiêu ngạo và ngạo mạn: “Thứ , còn cần xem phim mới thể ? Em xem thường ai đây?”

 

“Em từng qua từ vô sự tự thông (*) ?” Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, nụ hiện lên trong đáy mắt mang theo chút cà lơ phất phơ, “Em nũng nịu rê/n rỉ hai tiếng với , so với phim gì cũng tác dụng hơn.”

 

(*) Vô sự tự thông: Không thầy cũng tự hiểu .

 

Chu Phù: “…”

 

nên thảo luận chuyện với , cuối cùng chịu thiệt sẽ chỉ là cô.

 

Đề tài thể tiếp tục trò chuyện, ít nhất thể lấy tư thế như bây giờ trò chuyện tiếp, nếu sáng nay thể lôi kéo thêm mấy .

 

Chu Phù giãy dụa, chui khỏi lòng .

 

Trần Kỵ ý định buông tay, cô lăn qua lăn cũng uổng phí sức lực.

 

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng của : “Bình thường ngày việc gọi em rời giường em thể ăn vạ hơn nửa tiếng, hôm nay nghỉ cần dậy sớm thì dậy thật sớm.”

 

Chu Phù nhịn phản bác : “Vậy tối hôm qua nghỉ , còn kéo em tăng ca ?”

 

Vừa thêm là cả đêm, đến bây giờ cả đều đau nhức.

 

Trần Kỵ nhẹ tiếng: “Không thích tăng ca ?”

 

Chu Phù: “…”

 

Ai thích cái chứ.

 

Thấy cô lên tiếng, Trần Kỵ còn : “Anh thấy em tăng ca, cũng hưng phấn ?”

 

Chu Phù: “…!!”

 

Trần Kỵ tiếp tục bắt nạt cô: “Hay là, em hài lòng với nội dung tăng ca nhỉ?”

 

Chu Phù: “?”

 

“Vậy cũng đúng.” Trần Kỵ nghiêm túc suy nghĩ, “Vậy tối hôm qua giữa chừng, bỗng nhiên lương tâm phát hiện quan tâm cấp , lúc tăng ca thì thêm, em còn ?”

 

“Còn quấn quýt lấy .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-267-ngoai-truyen-3.html.]

 

“Nhất định tiếp tục thêm.”

 

“Anh nỡ để em tăng ca, em còn rơi nước mắt.”

 

Chu Phù: “…??”

 

Đó là cố ý dừng bắt nạt cô, ! Kiểu lớp thêm một nửa thêm là thêm chứ!

 

Được, trong đề tài , Trần Kỵ luôn thể cho cô vô ngạc nhiên.

 

Chu Phù tự , vội nghĩ cách chuyển đề tài: “Năm nay ăn tết, thế?”

 

Người đàn ông nhướng mày: “Cái gì gọi là ? Em , chúng sẽ cùng ở đó.”

 

“Ồ… ” Trong lòng Chu Phù ấm áp, ăn ngay thật, “Em nhiều năm đón năm mới, cho nên em cũng sống ở .”

 

“Muốn về Kim Đường ăn Tết ?” Trần Kỵ hỏi.

 

Chu Phù mở to mắt, trong ánh mắt rõ ràng tràn đầy chờ mong: “Có thể ?”

 

Trần Kỵ một tiếng: “Sao thể? Ở chỗ , chuyện gì em thể cả.”

 

“Em về Kim Đường ăn Tết.” Chu Phù chắc chắn đáp, cũng dùng chữ “Về”.

 

Trần Kỵ mỉm : “Được, về Kim Đường ăn Tết nhé.”

 

nhiều năm đón năm mới, thật thì cũng .

 

Nghe câu trả lời của Trần Kỵ, Chu Phù bắt đầu nhảy nhót chờ mong.

 

Trần Kỵ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mở miệng : “ khi về một chuyện, dẫn em .”

 

“Chuyện gì ?”

 

“Lúc bảo đoàn luật sư Phù Trầm tìm những đồng nghiệp thành thạo về kế thừa di sản, bắt tay điều tra vấn đề kế thừa tài sản năm đó khi em và ông bà ngoại em để .” Ngón tay Trần Kỵ vân vê sợi tóc của cô, “Bên ba em và chú thím động tay động chân ít.”

 

Ánh mắt Chu Phù ảm đạm: “Em em chắc chắn sẽ lập tức suy nghĩ cho em, nhưng lúc em cũng nên như thế nào mới , chỉ thể trơ mắt bọn họ chiếm lấy.”

 

“Yên tâm, thể đòi tất cả cho em.” Bàn tay to của Trần Kỵ khẽ vuốt đỉnh đầu cô, “Thủ tục em và ông bà ngoại để chu . Hơn nửa đời , ba em xem như việc công cho em, lúc ông cần lột một lớp da xuống.”

 

“Tuy cô gái nhỏ giàu nhà chúng đời thiếu nhiều thứ như .” Trần Kỵ dừng một chút, Chu Phù nhịn trừng mắt liếc một cái, đàn ông tiếp tục , “ những thứ nên là của em, khác đừng nghĩ chia một tí. Cho dù em khinh thường , ném cũng cướp về cho em ném chơi.”

Loading...