Cuối cùng Chu Phù Trần Kỵ ôm xuống máy bay.
Ý thức rõ ràng là tỉnh táo, cơ thể một chút sức lực, chỉ thể mặc cho Trần Kỵ sắp xếp.
Thật thời gian hai thật sự ở bên cũng tính là ngắn, từ khi Trần Kỵ nếm qua hương vị, loại chuyện càng bắt cô ít.
Ở chuyện khác, thứ đều sẽ đau lòng cô, chỉ chuyện tương đối ngoại lệ.
Cũng sẽ đau lòng, nhưng nhiều.
Ví dụ như quỳ lâu đầu gối đau, thỉnh thoảng sẽ mềm lòng một chút, lật qua , cũng cần cô phí sức, bộ dựa cố gắng là .
Lại ví dụ như Chu Phù ngại vách tường lạnh, cấn đến xương cánh bướm khó chịu, Trần Kỵ sẽ vô cùng thiết mà dành một bàn tay to lót cho cô.
Hoặc là, cô ngại thời gian kéo dài quá lâu, yếu ớt kêu thoải mái, Trần Kỵ liền hai lời, khá chủ động cẩn thận kiểm tra cho cô, kiên nhẫn cẩn thận từ trong ngoài, dùng hết các phương pháp, tự bôi thuốc.
Nếu buổi tối tăng ca muộn, ngày hôm Chu Phù thể khỏi giường, là lãnh đạo như sẽ vô cùng khoan dung cho cô nghỉ cả buổi sáng, cần đến công ty, ở nhà tăng ca cũng giống như .
Chu Phù dùng bốn chữ Trần Kỵ tổng kết những hành vi dịu dàng chăm sóc .
Không bằng cầm thú.
Ở những chuyện , cô thể gì chống Trần Kỵ.
Thường ngày gặp một ít chuyện phiền toái, nếu cô bĩu môi, nhíu mày một chút, rơi hai giọt nước mắt, dường như Trần Kỵ hai lời liền vội vàng tự cô giải quyết tất cả.
những chiêu đó tác dụng trong trường hợp cụ thể .
Chẳng những tác dụng, còn dễ dàng ngược .
Càng càng phấn khởi.
Quả thật .
Chuyện ôm xuống máy bay, Chu Phù cảm thấy hổ.
Cô gái nhỏ áo khoác dài của đàn ông bọc kín mít, sức lực, chỉ miệng còn thể chuyện.
lời vẫn yếu như cũ, mang theo khàn khàn khi tăng ca quá mức: “Trần Kỵ.”
“Hả?”
“Bi/ến thái.”
“Ừm.” Người đàn ông cúi đầu , cơ bản là ý phủ nhận, lập tức thừa nhận.
Chu Phù sắp cho tức chết: “Em ôm xuống như , phi công thấy, chắc chắn chuyện gì máy bay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-268-ngoai-truyen-4.html.]
“Anh chuyện gì?” Âm cuối của Trần Kỵ vang lên, như cô, “Em chắc chắn là chỉ một ?”
Chu Phù tức giận c/ắn môi : “Cho nên, em liên lụy.”
Trần Kỵ rầu rĩ phát tiếng : “Đây là vợ chồng, phúc cùng hưởng.”
Chu Phù: “…”
Cái tính là phúc của ai chứ!
Chu Phù thốt : “Phúc khí cho , ?”
Trần Kỵ hề nghĩ ngợi lập tức trả lời cô: “Anh .”
Thẳng thắn hổ.
Chu Phù: “…”
“Tức giận như ?” Khóe môi đàn ông cong lên , trong bụng kìm nén ý nghĩ gì.
Môi Chu Phù mím chặt, mặc áo khoác của .
Trần Kỵ liếc cô gái trong lòng, cảm thấy vẻ mặt của cô đáng yêu chết: “Sợ khác thấy, em tự xuống ?”
Chu Phù phồng má lườm một cái.
Biết rõ! Cô ! Sức lực!
Trần Kỵ cũng hổ phát huy đến đỉnh điểm, trả đũa: “Em xem, nhất định dựa ôm, yếu ớt như chứ.”
“???”
Chu Phù: “…”
Trong khí yên tĩnh vài giây, Chu Phù vắt hết óc, một câu tàn nhẫn với đàn ông hổ : “Tối nay , , một tuần! Anh cũng đừng nghĩ ngủ ở phòng!”
Trần Kỵ , lông mày khẽ nhướng xuống, khóe môi nhẹ nhàng cong lên hỏi cô: “Vậy ngủ ở ?”
“Anh thích ngủ chỗ nào thì ngủ.” Dù đừng ngủ chung phòng với cô là , Chu Phù suy nghĩ một chút, còn liệt kê cho những nơi thể , “Ngủ phòng sách, ngủ sô pha, ngủ nhà bếp, hoặc là trực tiếp về phòng việc ngủ đều , tùy .”
Chỉ là cho trở về phòng!
Trần Kỵ trầm mặc một lát.
Chu Phù cho rằng lời cô hiệu quả, thành công khiến tiến giai đoạn tự nghĩ .
Không ngờ khi nghĩ , giọng của đàn ông tăng thêm chút chờ mong: “Cũng , dù phòng sách, sô pha, nhà bếp của chúng đều từng , nếu em thích ở những nơi , cũng thể bất đắc dĩ ở bên em.”
Chu Phù: “???”