Má của cô  nóng,    : “  về một chuyến, lấy ít đồ.”
“A?”
“Người ngoài ở gần đây  tới .” Trần Kỵ  bổ sung một câu, “Sẽ về nhanh thôi.”
Lúc  cô mới an tâm : “Được.”
Sau khi cô sấy qua loa tóc xong, Trần Kỵ vẫn  về. 
Cô lê đôi dép lê rộng lớn của , lộp bộp  dạo một vòng trong căn nhà.
Tuy rằng   đây là nơi nào, nhưng thoạt  Trần Kỵ hẳn là thường xuyên đến.
Phòng khách tầng một dường như   dùng  phòng  việc, mấy chiếc bàn dài  kê sát  ,  bàn đặt mấy chồng sách kiến trúc cổ và sổ tay quy tắc phòng cháy chữa cháy  cũ, sơ đồ bản vẽ phác thảo xếp chồng chất lên  đặt  bàn, nội dung cùng với lúc  vẽ  lớp gần giống .
Hai bên bàn dài là xếp mấy cái giá treo đồ  bằng gỗ, ở phía  trưng bày  nhiều mộng và lỗ mộng* trong đấu củng bằng gỗ,  chỗ thì  xây dựng,  chỗ điêu khắc  một nửa.
(*) Mộng gỗ: là những mảnh ghép bằng gỗ, thợ mộc nếu như  tạo mộng gỗ sẽ đục 2 mảnh gỗ cần ghép  với , một mảnh  đục tạo nên phần lồi và một mảnh  đục với phần lõm bên trong  khít với phần lồi. Hai phần  còn  gọi là “mộng” (phần lồi) và “lỗ mộng” (phần lõm). (Mọi   thể tưởng tượng như những mảnh ghép trong lego, phần lõm là lỗ mộng và phần lồi là mộng.)
Mộng và lỗ mộng trong đấu củng
Chu Phù từ đó hiểu  hương gỗ độc nhất    là đến từ  .
Cô tham quan   một lúc, thì Trần Kỵ xách túi đồ từ bên ngoài  .
“Anh về .” Chu Phù chào đón  theo thói quen.
“…Ừ.” 
Mái tóc dài của thiếu nữ mềm mại xõa tung  đầu vai,   mặc áo T-shirt rộng của , do dáng  chênh lệch quá lớn, quần áo mặc lên  buông xuống đến tận đầu gối, giống như đang mặc váy.
Yết hầu Trần Kỵ chuyển động lên xuống, bất chợt    đưa quần áo mà   lấy từ nhà cho cô .
Cậu tiện tay đưa bánh kem sữa bò mà  mới mua  đường cho cô: “Lấp đầy bụng  .”
Rồi  đó  bếp bật lửa xào rau.
Lúc  Chu Phù thật sự đói, bánh kem   vặn là đồ ngọt mà cô thích nhất, mãn nguyện mà ăn mấy miếng,  giống như kẻ bám đuôi theo Trần Kỵ  nhà bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-27.html.]
Nhìn thấy động tác    thành thạo,  chút kinh ngạc: “Anh  nấu cơm ?”
Thiếu niên   đầu , sự chú ý đều đặt ở tay, nhạt giọng châm chọc cô: “Nếu  cô cho rằng mỗi ngày cô ăn sáng ai .”
“Là  ?” Chu Phù kinh ngạc đến cả thanh âm cũng  chút cao: “ tưởng là bà nội Tô.”
Cô   trong mắt  mấy phần sùng bái, khó trách  luôn chê  cái rắm gì cũng  , bởi vì  quả thật giống như, cái gì cũng ..
Chu Phù ăn xong cái bánh kem, tay   việc gì , bắt đầu  chịu  yên,  theo  Trần Kỵ  trái ngó : “Nếu  thì  dạy  ?  cũng  thể giúp  một tay.”
Trần Kỵ  chút suy nghĩ mà lạnh lùng từ chối: “Việc giúp đỡ  khác, học   gì.”
“ cũng  thể phục vụ——” Cô còn   xong, ánh mắt Trần Kỵ lười biếng quét qua.
Chu Phù khẽ giật , rời tầm mắt, giọng    tự nhiên mà yếu : “Chính …”
Thiếu niên kéo nhẹ khóe môi , nhàn nhạt : “Đi  ngoài, đừng gây thêm rắc rối nữa.”
Cô gái nhỏ phồng má, lúc đang    ngoài, chợt thấy khóe mắt bên trái   một vết thương mới, m.á.u ở vết thương dường như mới ngưng chảy, màu sắc thậm chí vẫn còn  đậm.
Cô nhớ lúc  mới tan học cùng  về,  .
Chu Phù nhíu mày  gần hỏi: “Chỗ      ?”
  đợi cô  kỹ, Trần Kỵ tiện tay ngăn  : “Dầu sẽ bắn, đừng qua đây.”
“Vết thương  của  — —“
Cậu chẳng thèm để ý  qua loa: “Lúc lái xe về nhà  cây bên đường va  một chút.”
Chu Phù chớp chớp mắt, cảm thấy cũng  hợp lý: “À.”
Nghĩ  nghĩ , cô  hỏi: “Chỗ  của   thuốc xử lí vết thương ?  tìm chút thuốc đến bôi lên vết thương cho  nha?”
Trần Kỵ căn bản  coi vết thương nhỏ  là gì, nhàn nhạt giễu cợt cô: “Cô cho rằng  yếu ớt giống cô ? Mất công tìm thuốc  gì, vết thương đều  lành .”
“…”
Ăn cơm xong, Trần Kỵ đến   bàn  việc trong phòng khách, một bên  ngừng chỉnh sửa bản vẽ cũ  giấy can, một bên đối chiếu bức vẽ giấy, dùng d.a.o tiện ích khắc  ngừng  tấm gỗ.