Hàng hiệu họ Chu Gia Thịnh biến mất thấy, chú còn âu phục giày da, thím cũng còn mặc trang phục sang trọng lộng lẫy nữa.
Càng Chu Phù ngờ tới đó là theo mấy , mà còn Chu Gia Hân hơn một tháng gặp.
Kể từ cô Trần Kỵ lệnh cút khỏi Phù Trầm, Chu Phù gặp cô nữa.
Giờ phút thấy cô cũng còn là cô gái nhà giàu cao sang như thường ngày, áo bông màu đen bình thường vẻ dày và cũ tùy ý quấn lên , ống tay áo dính bụi bặm màu trắng, cô cũng thời gian chú ý và phản ứng nữa.
Chu Phù ít nhiều chút kinh ngạc, nghiêng đầu về phía Trần Kỵ.
Trần Kỵ bình thản với cô: “Mẹ của Chu Gia Hân ở nước ngoài dính cờ bạc, mấy năm nay thua ít tiền. Ban đầu Chu Hàng Sơn còn tình cảm với bà , bỏ vài dùng của cải bù thua lỗ cho bà , nhưng nghiện cờ b.ạ.c dính sẽ khó bỏ.”
“Chu Hàng Sơn ở nước ngoài tự mở công ty , bao lâu vì liên tục đến nhà gây rối nên buộc tuyên bố đóng cửa. Ban đầu lúc ở trong nước, ông dựa sự giúp đỡ của em, trình độ năng lực của thật hạn chế, nước ngoài chỉ thể dựa , khuyết điểm bại lộ nhanh, nhiều năm như cũng vững gót chân. Hơn nữa là tay chị, đối với khuôn mặt Hoa vốn xa lánh, sức mạnh vượt trội, chủ yếu lăn lộn ngoài đời nổi.”
“Lần cách tám năm bỗng nhiên dẫn theo Chu Gia Hân về nước, cũng là bởi vì buông tha cho của Chu Gia Hân , phụ nữ đó hiện tại đang ở nước ngoài tù, vì bà trêu chọc những tay chị quấy rầy đó nên Chu Hàng Sơn chỉ thể kiên trì trở về.”
“Trong thời gian về nước, cũng dẫn theo Chu Gia Hân ở đây.”
“Ông vốn về Anh , hiện tại đồ đạc trong nước cũng đòi , về nhiều ngày khổ cực.”
Trần Kỵ đơn giản xong, nghiêng đầu về phía Chu Phù: “Trách ?”
Chu Phù chớp mắt: “Cái gì?”
“Làm cho Chu Hàng Sơn nghèo túng.” Con Chu Hàng Sơn hại Chu Phù chịu nhiều khổ sở như , đối với ông , Trần Kỵ một chút đồng tình, thậm chí ông ngã càng thảm, càng sảng khoái hơn nữa, nhưng dù cũng là ba đẻ của Chu Phù, nếu cô đành lòng thì cũng coi như bình thường.
Chu Phù im lặng vài giây, đó thản nhiên : “Đáng đời ông .”
Trần Kỵ nhếch khóe môi, bàn tay to tìm kiếm đầu cô xoa xoa hai cái: “Tốt, đầu óc Bồ Tát nhỏ nhà chúng cuối cùng cũng hạ phàm một .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-270-ngoai-truyen-6.html.]
“…”
Chu Phù nhịn ngước mắt trừng một cái, đẩy tay .
Một lát , Trần Kỵ tiếp tục : “Người phái tới tìm mấy quyển album còn sót trong phòng ngủ đây của em, bên trong ít đều là ảnh em chụp ở nhà khi còn bé, xem qua, ngay cả những đồ dùng trong nhà giống và đủ loại đồ trang trí đều tìm và mua xong, tất cả đều ở đường.”
Chu Phù nhướng mi, ánh mắt đều tròn nhiều, vẻ mặt kinh ngạc.
Trần Kỵ véo mặt cô: “Không bao lâu nữa, thể cho em một căn nhà giống như .”
Chu Phù kinh ngạc lời, trong mắt ngoại trừ nổi bật bóng dáng của , còn thêm một chút hâm mộ .
Đứng đắn qua , Trần Kỵ đổi về cà lơ phất phơ: “Thế nào? Anh trai khác cha khác của em ở Kim Đường, biểu hiện cũng chứ?”
Chu Phù: “…”
“Em im lặng coi như em chấp nhận.”
Người đàn ông “Shhh” một tiếng, khi suy nghĩ ngắn ngủi bắt đầu yêu cầu: “Nếu biểu hiện , chút khen thưởng vẫn thể chứ?”
Giọng điệu của đúng lắm.
Chu Phù mơ hồ cảm thấy lời kế tiếp của chắc chắn chuyện gì .
Một giây , khóe môi Trần Kỵ gợi lên nụ lưu manh, đầu lưỡi đẩy đẩy gò má, dáng vẻ buông thả vô cùng: “Vậy tối nay cùng tăng ca ?”
“Em thêm ở cũng , địa điểm tùy em chọn, phòng sách, nhà bếp, sô pha, phòng việc, đều ý kiến, xem em thích, hả?”
Chu Phù: “…”