Đêm giao thừa, hai trở nơi cũ, đến bờ biển cũ tám năm trong đêm cuối cùng ở bên .
Trần Kỵ một nữa cầu hôn. Lúc trở về, gương mặt Chu Phù băng tuyết đông lạnh đến trắng bệch, còn dính mấy giọt nước mắt.
trong lòng ấm áp vui vẻ.
Lúc về nhà Trần Kỵ vẫn cõng Chu Phù .
Bờ đá ngầm vốn bằng phẳng, hơn nữa tuyết rơi liền càng dễ dàng trượt, Trần Kỵ càng lý do để cho hai chân Chu Phù chạm đất.
Lúc hai mang ô, lúc tuyết mới rơi, Trần Kỵ sớm cởi áo khoác ném lên đầu Chu Phù, bọc kín cả cô.
Bất kể Chu Phù gì, cũng cho cô lấy xuống trả cho .
Cô gái nhỏ cõng ở lưng, đầu gối cánh tay nhỏ rắn chắc lực của đàn ông vững vàng nâng lên, bắp chân mang ủng UGG lắc lư, hai tay lặng lẽ kéo áo khoác nam đang khoác lên lên, dịch về phía , che mái tóc màu đen đỉnh đầu Trần Kỵ, cô cũng dùng hết khả năng của ngăn cản gió tuyết.
Trần Kỵ nhanh liền phát hiện, một tay nâng cô, một bàn tay to khác tìm kiếm cô gái nhỏ lưng lưng, khi chạm đến những hạt tuyết tan áo khoác lông nhung của cô, khẽ nhíu mày, tiện tay kéo vạt áo khoác nam mà cô đang kéo xuống, thản nhiên : “Lo cho em là .”
Chu Phù theo, nghiêng về phía , đầu tiến đến bên má , dán thành một miếng, kiên trì : “Hai cùng che cũng đủ, cũng bằng sắt.”
Có lẽ là trở về Kim Đường, Trần Kỵ cũng tăng thêm một chút bướng bỉnh và trung nhị (*) thời niên thiếu, kéo khóe môi hỏi ngược cô: “Sao ?”
(*) Chuunibyou (中二病 – Trung Nhị Bệnh) tắt từ cụm Chuugakusei ninen byou, tức “hội chứng học sinh trung học cơ sở năm 2”.
Đây là một từ lóng mang nghĩa chế nhạo ở Nhật Bản, mô tả những thiếu niên ở tuổi 13-14 (năm 2 THCS, tương đương học sinh lớp 8 theo hệ thống giáo dục Việt Nam) hành động như thể một lớn “ tuốt”, hoặc ảo tưởng rằng bản sở hữu năng lực đặc biệt mà ai khác .
Chu Phù vỗ vai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-271-ngoai-truyen-7.html.]
Trần Kỵ coi trọng thể của cô bao giờ là đùa.
Cô kiên trì, Trần Kỵ cũng kiên trì.
Hai một kéo cổ áo khoác, một kéo vạt áo khoác, im lặng giằng co trong chốc lát, Chu Phù dứt khoát lập tức giải phóng sức lực, buông cổ áo , tùy ý treo lên vai , chút tức giận, hiếm khi tùy hứng: “Vậy che thì em cũng che.”
Lực kéo vạt áo của Trần Kỵ cũng buông lỏng theo, ngữ khí bất đắc dĩ nhưng vẫn nỡ nặng lời: “Chu Phù mấy tuổi ? Tết nhất thì càng sống càng trở về.”
“Em còn nhỏ mà trai.” Chu Phù dứt khoát diễn với , “Vậy tiền mừng tuổi năm nay cần cho em nhiều hơn ạ?”
“Cho cho, gia tài của đều tên của em ? Muốn bao nhiêu tự tính.” Trần Kỵ cô xưng hô nũng nịu, yết hầu cũng tự chủ mà lăn lăn, cô cái gì thể cho chứ?
Nói xong, giọng của đàn ông rõ ràng, giả bộ bình tĩnh tự nhiên, nghiêm túc lên tiếng, tìm chút mặt mũi cho : “Bảo em bọc kĩ , tuyết rơi nhiều c.h.ế.t cóng, hết em cho tức c.h.ế.t .”
“Xì xì xì.” Cô gái nhỏ chú ý xì vài tiếng, vội ngẩng đầu lên chuyện với trời cao, “Các vị thần ở Kim Đường ơi, coi như thấy , chồng con chút vấn đề.”
Trần Kỵ thấp giọng tiếng, bởi vì câu “chồng con” trong miệng cô, tâm tình hơn một chút.
Chu Phù chuyện với các vị thần xong cụp mắt xuống, tầm mắt đảo qua đỉnh đầu đàn ông, vẻn vẹn gần nửa phút, bông tuyết rơi đầy đầu, trắng bệch thành một mảnh.
Lòng bàn tay ấm áp của cô tìm kiếm tóc theo bản năng, xúc cảm cũng lạnh lẽo như băng.
Vẻ mặt cô gái nhỏ hiểu chút kinh ngạc, hai tay cô ôm cổ Trần Kỵ, cúi đầu đến bên tai gọi : “A Kỵ.”
“Hả?”
“Tuyết rơi bạc mái đầu, em và đều .”
Người đàn ông nhất thời hiểu tâm tư thiếu nữ của cô: “Tự hành hạ đến bệnh, để xem ai quan tâm đến em.”