Chu Phù bây giờ sợ những lời tàn nhẫn đến nơi đến chốn của , trái tim thiếu nữ vẫn đang quấy phá, mừng rỡ : “Ngay cả các vị thần cũng thấy chúng cùng già , A Kỵ.”
Người đàn ông luôn luôn ung dung chững chạc, bởi vì một câu tâm tình đầu đuôi của cô khiến tim đập khó kìm nén mà hụt một nhịp, lạnh lùng cứng rắn trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Người đàn ông hừ , hờ hững khen cô: “Chiêu của em quả thật nhiều.”
“…”
Chu Phù nhịn , cảm thấy mất mặt, ngón tay lạnh nhéo vành tai .
“Được , khoác áo khoác nào.” Hai lãng mạn xong, Trần Kỵ bắt đầu thúc giục.
Chu Phù lúc cũng quá tùy hứng, vội vàng lời kéo áo khoác lên đỉnh đầu, nhưng vẫn bổ sung một câu: “Chúng cùng che nhé.”
Trần Kỵ khẽ thở dài, cũng tiếp tục tranh giành với Chu Phù, chiều chuộng cô: “Được.”
Chu Phù cong môi, đắp áo khoác lên đỉnh đầu hai , hai má dán bên tai , khẽ : “Em cũng đau lòng cho , A Kỵ.”
Mặt Trần Kỵ chút đổi l.i.ế.m môi, trái tim đập mạnh, một lúc lâu mới khó chịu thốt mấy chữ: “Anh .”
Khi hai trở căn nhà cũ của Tô Tú Thanh, bà nội ngủ.
Hai giống như , rón rén ăn ý trở về lầu hai, Chu Phù lập tức tới cửa phòng , Trần Kỵ nhướng mày, cuối cùng vẫn theo cô, chỉ dặn dò cô ngoài gội đầu tắm rửa sớm một chút, tiếp xúc với tuyết quá lâu thật sự sẽ bệnh.
Chu Phù đáp một tiếng , nhanh liền lời tắm rửa.
Sau khi cô gái nhỏ tắm xong, Trần Kỵ bỗng nhiên phòng tắm tràn đầy mùi hương của cô, động tác nhanh chóng vọt ngoài một , Chu Phù còn đang sấy tóc.
Anh yên cửa phòng ngủ của cô một lát, tiếng máy sấy quen thuộc quanh quẩn bên tai, mà ánh sáng tràn khe cửa, cũng ấm áp giống như .
Khóe môi đàn ông mỉm , một lát gõ nhẹ cửa phòng.
Tiếng máy sấy dừng trong dự đoán, nhanh liền thấy tiếng Chu Phù mang dép chạy mở cửa.
Nụ của Trần Kỵ càng sâu, dường như hưởng thụ sự ấm áp như .
Cửa gỗ két một tiếng từ bên trong mở , Chu Phù cửa phòng ngửa đầu : “Sao ?”
Trần Kỵ hai lời, cánh tay chặn cửa , lập tức lướt qua bên cô, công khai phòng của con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-272-ngoai-truyen-8.html.]
Chu Phù chớp mắt, thuận miệng hỏi: “Anh gì ?”
“Đến chúc Tết, ?” Trần Kỵ hợp tình hợp lý.
Chu Phù sửng sốt, đó mới nhịn tiếng, hỏi : “Anh định dạo ?”
Người đàn ông hất cằm, dáng vẻ ngạo mạn: “Không thể dạo ?”
“Có thể, thể.” Chu Phù tiện tay đóng cửa , với , tùy ý xuống giường, “Ngay cả bệnh viện cũng thể dạo, gì mà thể dạo chứ.”
Trần Kỵ: “…”
Trần Kỵ bên cạnh bàn việc của cô, liếc mái tóc dài còn kịp sấy khô của cô, máy sấy cắm điện bàn, nghiêng đầu lạnh nhạt với cô: “Lại đây.”
“Hả?”
Chu Phù rõ nguyên nhân, nhưng vẫn lời dậy về phía theo bản năng.
Sau khi cô đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng ấn trở ghế, đó chỉ cảm thấy bàn tay to thô ráp vén lên một phần tóc của cô, một giây , tiếng máy sấy vang lên trong phòng.
Trần Kỵ ở bên cạnh, cúi đầu xuống, động tác nhẹ nhàng cẩn thận kiên nhẫn sấy tóc cho cô.
Phương pháp sấy tóc của tính là thành thạo, nhưng vô cùng chú ý, lòng bàn tay che phần lớn gió nóng, gió nóng hổi xuyên thấu qua khe hở giữa các đốt ngón tay thon dài thổi về phía Chu Phù, nhiệt độ vặn sẽ nóng .
Vừa sấy, dùng ngón tay xoa nhẹ mấy huyệt vị yên cho cô, Chu Phù hầu hạ đến buồn ngủ, đầu nhỏ hướng lên bàn.
Trần Kỵ ở phía cô vụng trộm .
Đợi đến khi sấy khô bộ là mười phút .
Chu Phù gục xuống bàn, gối lên cánh tay nhắm mắt ngủ .
Trần Kỵ tiện tay vớt từ chỗ lên, giữ chặt ôm lấy, lập tức về phía giường, hai bước, cô gái nhỏ trong lòng nhận động tĩnh, dụi mắt về phía , trong ánh mắt lộ vẻ mơ hồ.
“Ơ…? Sao còn ở đây thế?”
Trần Kỵ đặt lên giường, khẽ véo cằm cô: “Người vô lương tâm như em sẽ bao giờ sụp đổ.
Chu Phù: “?”