Sáng hôm , Chu Phù đánh thức trong tiếng pháo, lúc tỉnh , Trần Kỵ còn ở bên cạnh.
Trước khi đàn ông rời , dùng chăn bọc cô thật chặt, giờ phút còn buồn ngủ, vẻ mặt vẫn còn mơ hồ.
Căn nhà cũ cách âm bình thường, trong phòng ăn lầu, tiếng chuyện của Trần Kỵ và bà nội Tô Tú Thanh còn thể loáng thoáng xuyên qua khe hở sàn gỗ, truyền lỗ tai Chu Phù.
Tô Tú Thanh: “Này, thằng nhóc , để đũa xuống, chờ Chúc Chúc ? Chờ Chúc Chúc cùng ăn.”
Chu Phù thấy Trần Kỵ trả lời, Tô Tú Thanh nghi hoặc hỏi : “Chúc Chúc con?”
Có lẽ Trần Kỵ đang ăn, giọng chút mơ hồ, chỉ đơn giản đáp hai chữ: “Không kêu.”
Rất nhanh, phía truyền đến tiếng Tô Tú Thanh giáo dục : “Con ? Lúc nhỏ còn yêu thương , mỗi ngày dậy sớm bữa sáng cho Chúc Chúc, chằm chằm con bé ăn. Bây giờ lớn , thật vất vả mới dẫn về nhà , ngược con mặc kệ con bé ?”
“A Kỵ, con như , cô gái nhỏ chịu theo con, con đối với con bé, yêu con bé, ở bên thì quý trọng.”
“Sao con thể yêu cô chứ?” Trần Kỵ thấp giọng tiếng, “Cô còn ngủ nên con nỡ kêu. Hơn nữa, bữa sáng của cô gái luôn luôn là con , miệng kén ăn, lát nữa con ăn xong, chờ lúc cô dậy, con sẽ cho cô một phần nóng.”
Tô Tú Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay thoáng đồng hồ treo tường phòng khách, suy nghĩ một chút lo lắng: “Đã sắp mười giờ , con bé còn tỉnh nhỉ? Sẽ là bệnh chứ?”
“Nhất định là tối hôm qua tuyết rơi cảm lạnh.” Tô Tú Thanh đợi Trần Kỵ uống hết hai ngụm cháo, thúc giục phía , “A Kỵ, là con lên lầu xem chuyện gì xảy ? Sức khỏe của Chúc Chúc từ nhỏ , nếu thật sự bệnh, tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện khám, cũng đừng chậm trễ.”
“Mau mau mau, nhanh lên, con đừng ăn nữa, bình thường đói một bữa cũng c.h.ế.t đói, mau lên lầu xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-274-ngoai-truyen-10.html.]
Trần Kỵ miệng hổ nhếch môi ho khan hai tiếng, buồn : “Con thấy cô mới là cháu gái của bà nội đấy.”
Tô Tú Thanh liếc một cái.
Trần Kỵ chậm rãi : “Không cần , cô thật sự , bệnh, hiện tượng bình thường thôi ạ.”
Tô Tú Thanh đối với câu trả lời của vô cùng hài lòng, bàn tay đầy nếp nhăn vẫn mạnh mẽ vỗ một cái lên vai : “Con ?”
“Con mới từ trong phòng cô , con thể ?” Trần Kỵ như liế/m môi.
Lúc đổi Tô Tú Thanh sửng sốt: “Sao con từ trong phòng con bé ? Người tỉnh ngủ, con chạy phòng con gái để gì?”
Lúc nụ của Trần Kỵ nhịn , chuyện với bà nội vất vả như thế, thể trắng : “Hai chúng con đăng ký kết hôn, cô gái nhỏ là vợ của con, tối hôm qua con ngủ trong phòng cô , bà nội con chạy phòng để gì ạ?”
Trên lầu im lặng một hồi lâu, gương mặt Chu Phù lập tức nóng lên: “…”
Tô Tú Thanh nghẹn họng, đầu óc xem như , tại Chu Phù chậm chạp rời giường, thằng nhóc Trần Kỵ còn lo lắng một chút nào.
Dù bà nội cũng là thế hệ , quan niệm vẫn bảo thủ như cũ, Trần Kỵ như thế, đề tài trong miệng bà lập tức đổi: “Được , chờ con bé dậy thì con cho con bé chút đồ ăn nóng. À đúng , thuốc con bé thường ngày quen uống, bà cũng nấu cho con bé , đợi lát nữa con bé ăn xong bữa sáng thì con để con bé uống một chút, bà qua nhà bà Lý bên cạnh chơi mạt chược đây.”
“Vâng ạ.” Trần Kỵ thấy dáng vẻ bối rối tự nhiên của bà nội, đến mức bả vai run rẩy.
Lúc Chu Phù xuống lầu, ngay cả áo ngủ cũng , bên trong là áo nhung san hô màu hồng nhạt, đầu vai khoác áo khoác lông xù, cúc áo cài và mở.