Anh Luôn Ở Đây - Chương 278: Ngoại truyện 14

Cập nhật lúc: 2025-03-01 13:05:16
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Phù hỏi:【Vậy đó từng học violon ?】

 

Đơn Đình Đình:【Muốn con đường nghệ thuật tao nhã , dù thế nào cũng bối cảnh trong nhà, điều kiện mở đường, bình thường cũng quá khó khăn, huống hồ cô học cũng giỏi, ở nước ngoài cũng biểu diễn qua mấy , lấy .】

 

Tiếng máy sấy dần dần dừng , Trần Kỵ lạnh nhạt hỏi: “Sao em?” 

 

Chu Phù ngửa đầu một cái, qua một đề tài lúc trò chuyện đơn giản cùng Đơn Đình Đình với .

 

Trần Kỵ chẳng thèm để ý hỏi: “Đồng tình ?”

 

Chu Phù lắc đầu, chỉ cụp mắt thầm một câu: “Em chỉ đang suy nghĩ, lúc nếu quen , em cũng bưng chén đĩa rửa chén cả đời .”

 

“Có gì so sánh chứ?” Trần Kỵ vươn tay véo má cô, “Trình độ học vấn của em vững chắc hơn nhiều so với mạ vàng giả của cô . Từ đại học Bắc Lâm , cho dù , cũng khả năng bưng đĩa ——”

 

Trần Kỵ đột nhiên im bặt, một lúc lâu khẽ nhíu mày: “Em bưng đĩa rửa chén?”

 

Chu Phù há miệng, ý thức những điều nên , vội vàng ha ha: “Ôi chao, chỉ tiệm thịt viên thôi, sớm … Thật thì cũng , ông chủ cũng bảo em gì, bí mật chào hỏi mà…”

 

Trần Kỵ liếc cô, ánh mắt sắc bén, khiến Chu Phù nhịn hoảng hốt.

 

“Không đúng.” Trần Kỵ đưa tay khẽ nắm cằm cô, để cô về phía ,” Ông chủ chào hỏi , chỉ bảo em gọi đồ ăn thu ngân, thể để em bưng đĩa xuống nước rửa chén .,”

 

Chu Phù mím môi lên tiếng.

 

Sắc mặt Trần Kỵ trầm xuống: “Hai năm tạm nghỉ học, rốt cuộc em trốn , đang những gì ?”

 

Chu Phù lừa , cũng dối nữa, chỉ : “Đều qua .”

 

“Em rõ ràng với , chỗ của vĩnh viễn qua .” Ngón tay thon dài của đàn ông vỗ n.g.ự.c hai cái.

 

Chu Phù khẽ thở dài một : “Vậy ngày mai, đưa em đến khu vui chơi mà chúng từng đến, ?”

 

Trần Kỵ nghiến chặt hàm răng, mặc dù gì, nhưng vẫn theo thói quen: “Được.”

 

Đêm hôm đó, Trần Kỵ hiếm khi cho Chu Phù nghỉ, yêu cầu tăng ca nữa, chỉ ngoan ngoãn vòng qua phía cô, ôm chặt lòng .

 

Từng nụ hôn rơi gò má, vành tai cô gái nhỏ, sạch sẽ và dịu dàng, trộn lẫn một chút tình dụ/c, chỉ mang theo sự thương tiếc và đau lòng.

 

Ngày hôm hai thức dậy đều sớm, Chu Phù mặc áo ngủ dậy, đang chuẩn chân trần về phía đầu của tủ quần áo, Trần Kỵ một tay cầm mắt cá chân mềm mại kéo trở về, mạnh mẽ mang vớ và dép bông cho cô mới thả .

 

“Em tìm cái gì?”

 

Trần Kỵ tựa đầu giường xổm ngăn kéo tủ quần áo bận rộn vài phút, mới lười biếng mở miệng hỏi, giọng trầm khàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-278-ngoai-truyen-14.html.]

 

“Đồng phục lúc chúng mặc ở trường trung học Kim Đường vẫn còn chứ ?” Chu Phù đáp lời, vẫn vùi đầu tìm như cũ.

 

Nghe , Trần Kỵ nhanh chậm từ giường dậy, chân dài vài bước tới bên cạnh cô, ngón tay móc cửa tủ phía cùng , đưa tay lấy hai bộ quần áo xanh trắng đan xen: “Ở đây.”

 

Anh tiện tay ném lên đầu cô, khóe môi mỉm : “Mùa đông hàng năm đều lấy giặt và phơi nắng một chuyến đem về.”

 

Chu Phù chớp mắt: “Hôm nay chúng mặc cái ngoài nhé?”

 

Trần Kỵ gật đầu: “Được.”

 

Vài phút , hai mặc đồng phục học sinh song song gương.

 

Thần sắc Chu Phù mang theo chút khó khăn, Trần Kỵ nhịn cúi đầu tiếng.

 

Trong lời của đàn ông mang theo mỉa mai: “Nhiều năm như , em thật sự lớn lắm.”

 

“…” Chu Phù cố gắng ngụy biện cho , “Chắc chắn là đồng phục học sinh giặt quá nhiều , giặt đến biến dạng nên rộng rãi…”

 

Lời chính cô cũng chột .

 

Trần Kỵ đương nhiên lập tức vạch trần cô: “Của ngắn hơn ít.”

 

Chu Phù: “…”

 

Đầu ngón tay đàn ông gãi nhẹ cằm trơn bóng của cô, lấy câu lúc trêu chọc cô: “Xem vẫn thể cai sữa.”

 

Chu Phù: “…”

 

Hai mặc đồng phục ngoài, khi đến khu vui chơi, về trường trung học Kim Đường một chuyến.

 

Giờ phút đang là kỳ nghỉ Tết âm lịch, trong phòng học trống rỗng, chỉ để mấy giáo viên bản địa phiên trực ban.

 

Hôm nay trực ban vặn là chủ nhiệm lớp Liêu Vĩ Phúc của hai .

 

Khi hai tới cổng trường, Liêu Vĩ Phúc đang tưới hoa cửa phòng thường trực.

 

Vừa thấy Trần Kỵ, đầu tiên là ông sửng sốt, đó về phía cô gái nhỏ bên cạnh theo bản năng, vài giây con ngươi phía kính mắt đều trợn tròn: “Là Chu Phù ?”

 

Chu Phù chào hỏi: “Chào thầy Liêu ạ.”

 

Liêu Vĩ Phúc bây giờ còn nhiều tóc như tám năm , hói sạch sẽ, nụ vẫn hòa nhã dễ gần như cũ, ông về phía Trần Kỵ: “Trước bà nội em qua, em kết hôn, thầy nghĩ nát óc cũng nghĩ rốt cuộc em đồng ý kết hôn với ai, là Chu Phù ?”

 

Trần Kỵ đến chút lưu manh: “Nếu còn thể cùng ai ạ?”

Loading...