Anh Luôn Ở Đây - Chương 279: Ngoại truyện 15

Cập nhật lúc: 2025-03-01 13:05:34
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liêu Vĩ Phúc vỗ một cái lên trán tr/ần trụi của : “Các em đầu óc của thầy, lúc thầy cảm thấy đứa trẻ như em đúng lắm. Trước khi Chu Phù tới, em là khách ít đến của trường học, khi Chu Phù chuyển tới, mà mỗi tiết học em đều ngoan ngoãn ở vị trí đầu.”

 

Liêu Vĩ Phúc suy nghĩ một chút, còn : “ cũng học đàng hoàng, dù mặc kệ là tiết của thầy, là những tiết khác thầy qua hành lang, chỉ cần về phía em thì sẽ thấy mặt em, luôn thấy em nghiêng mặt về phía bạn cùng bàn của em, ngay cả sấp ngủ cũng về phía con bé.”

 

Liêu Vĩ Phúc tiếp tục : “Sau đó em chuyển bao lâu, trong lớp một bạn học mới chuyển tới, lúc vặn chỉ còn một vị trí bên cạnh Trần Kỵ, vốn định sắp xếp ở chỗ trống , nào ngờ đứa trẻ chiếm lấy, cái gì cũng cho khác chạm chỗ đó của em, hiện tại rốt cuộc cũng thể hiểu .”

 

Da mặt Trần Kỵ dày, tùy ý chủ nhiệm lớp , vẻ mặt còn đắc ý, khiến Chu Phù cảm thấy hổ.

 

Sau khi hai lời tạm biệt với chủ nhiệm lớp, một chuyến đến phòng học cũ.

 

Trên đường, tay Chu Phù Trần Kỵ nắm chặt trong lòng bàn tay.

 

Trần Kỵ: “Hồi cấp ba ở trường từng nắm tay, bây giờ bổ sung.”

 

Chu Phù nhịn , nghĩ đến Liêu Vĩ Phúc mới Trần Kỵ chiếm lấy chỗ trống của cô cho khác chạm , thuận miệng : “Trước ngang ngược như chứ?”

 

“Anh ngang ngược?” Người đàn ông nhướng mày cô, “Nếu ngang ngược hơn nữa thì em cũng lên thuyền về Bắc Lâm .”

 

“Lập tức giữ em ở , bà xã ở đảo , đừng nghĩ cả, cứ mỗi ngày vây quanh , nũng nịu gọi trai, hầu hạ .”

 

Anh lập tức bổ sung một câu: “Hầu hạ giường.”

 

Chu Phù: “…”

 

Cô gái nhỏ buồn : “Trần Kỵ.”

 

“Hả?”

 

“Biến thái.”

 

“Ừm.”

 

Lúc lên lầu, Liêu Vĩ Phúc đưa chìa khóa phòng học cho bọn họ. Trần Kỵ mở cửa , đó lập tức tới chỗ từng xuống.

 

Chu Phù cong môi lên, một hình ảnh trong trí nhớ đột nhiên một nữa tái diễn mắt, tim cô đập nhanh.

 

Đứng yên tại chỗ một lát, Chu Phù rón rén tới phía .

 

Người đàn ông vẫn lười biếng sấp mặt bàn như cũ, giữa tấm lưng rộng lớn và mặt tường để bao nhiêu khe hở.

 

Thói quen cho phép, cô đưa tay vỗ nhẹ lưng , đàn ông ăn ý thu về phía , để gian cho cô qua.

 

Chu Phù chỗ của .

 

Một lát , Trần Kỵ thờ ơ lên, ánh mắt lạnh lùng giống như từng quen , đàn ông cong ngón trỏ lên, gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn Chu Phù, giọng điệu chản chịu : “Không thấy ? Bạn, cùng bàn, mới.”

 

Chu Phù lập tức nở nụ .

 

Trần Kỵ cũng cong môi khẽ hai tiếng.

 

Vẻ mặt vẫn sự khác biệt lớn so với , sự dịu dàng của đối với cô bây giờ khó kìm nén.

 

Rất nhanh, Chu Phù lấy từ trong túi đồng phục một tờ giấy gấp sẵn, cô cẩn thận mở , với : “Anh sấp ngủ .”

 

Trần Kỵ: “?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-279-ngoai-truyen-15.html.]

 

Chu Phù: “Em tám năm bức tranh còn kịp vẽ xong, còn thiếu chút nữa, sấp để cho em vẽ xong ?”

 

Trần Kỵ cúi đầu hừ một tiếng, theo ý của cô.

 

Mấy phút , Chu Phù đặt bút xuống, Trần Kỵ đưa tờ giấy mặt , nụ trong đáy mắt càng sâu: “Tám năm vẽ xong ?”

 

Tim Chu Phù đập dữ dội: “Dạ…”

 

“Thừa dịp ngủ lén , còn vẽ tranh, tranh còn đầy tên .” Trần Kỵ hổ “Chậc chậc” hai tiếng, lắc đầu, cực kì ái , “Chu Phù, em sớm yêu thầm ?”

 

“Được thành phố, yêu sớm thì các em vẫn chơi hơn, quả thật nhiều trò.”

 

Chu Phù: “…”

 

Cũng cần trắng như chứ.

 

Người đàn ông bình tĩnh liếc cô, nghiêm túc: “Em thích ông đây thì sớm, dễ chuyện, cũng bảo thủ gì, nếu em thì chắc chắn sẽ miễn cưỡng đồng ý.”

 

Chu Phù: “…”

 

“Không chừng bây giờ đứa con lớn .”

 

Chu Phù: “…”

 

.” Nói đến đứa nhỏ, Chu Phù đột nhiên nhớ tới một bí mật nhỏ giữa các cô gái đây, cô với Trần Kỵ, “Khi đó trong lớp thịnh hành đem ảnh chụp của thích in lên giấy axit sunfuric, đó chồng lên thể đứa con trông như thế nào.”

 

Trần Kỵ li/ếm môi : “Nói tiếp , thích .”

 

“…” Chu Phù chút hổ, “Em in , em và …”

 

Trần Kỵ hài lòng nhếch miệng : “Sớm như con với ? Người thành phố các em quả thật chơi đấy.”

 

Chu Phù: “…” 

 

Cô gái nhỏ suy nghĩ, nhỏ giọng : “Bây giờ, cũng …”

 

“Bây giờ?” Yết hầu đàn ông lăn lăn, ánh mắt tối sầm , giọng khàn khàn, “Chu Phù, em chú ý ảnh hưởng một chút .”

 

“Hả?”

 

Trần Kỵ kéo dài giọng: “Nơi là trường học, là phòng học của trường, bây giờ em sinh con với ở chỗ thì lắm nhỉ?”

 

Chu Phù: “???”

 

——

 

Tác giả lời :

 

Trần Kỵ: Đương nhiên, con dễ chuyện, nếu em , cũng thể cùng em, nhưng đề nghị nhất vẫn là về nhà

 

Chu Phù: …

 

Đâu Đâu: Không còn tưởng rằng Trần Kỵ là đắn gì chứ, ngẩng đầu hỏi mây trời một chút, bây giờ còn mắt cửa sổ máy bay .

 

Chu Phù: …

Loading...