Một Chu Phù dám tự ý lên tầng hai, tùy ý chuyển ghế đến gần bên đề thi.
Bốn phía đều yên tĩnh một tiếng động, cô đề một lúc, lặng lẽ nghiêng đầu qua .
Đây là luôn trưng bộ dạng lười biếng cà lơ phất phơ, Chu Phù hiếm khi thấy chuyên chú như .
Không tránh khỏi chút đến thất thần.
“Làm đề thi là ngắm .” Ánh mắt thiếu niên vẫn rời khỏi thanh gỗ trong tay.
Chu Phù thấy thế, vội vàng mặt .
Lúc đầu , ngón tay thon dài Trần Kỵ đang lật cuốn tư liệu kiến trúc dày cộp.
Chu Phù , đột nhiên mở miệng với : “Trần Kỵ.”
“Ừ…” Cậu lười biếng đáp .
“Anh chăm chỉ sách, thể khỏi đây.”
Cậu cái gì đều lợi hại, chỉ cần chăm chỉ lên lớp, học tập nhất định cũng sẽ kém.
Tay lật sách của khựng , sắc mặt ngoài ý trầm xuống, hàm sườn mặt trở nên sắc bén , thanh âm lạnh lùng giễu cợt cô: “Đi khỏi đây ?”
Chu Phù còn phát hiện : “Ờ… đến nơi lớn hơn.”
Cậu chắc chắn sẽ thành một xuất sắc, chỉ giới hạn ở đây.
Mặt Trần Kỵ vô cảm: “Đi ?”
“Ừm…” Chu Phù mím môi, nghĩ đến dáng vẻ chuyên chú vẽ bản thảo của , “Ví dụ thích kiến trúc, ngành kiến trúc ở đại học Bắc Lâm cũng tồi.”
mà dứt lời, thì thấy thiếu niên nhíu mày kiên nhẫn đáp: “Xéo , đừng phiền ông đây.”
Chu Phù ngơ ngác một lúc, bình thường tuy rằng tính tình gì, nhưng giọng điệu xa cách như , vẫn là hiếm .
Dường như mỗi khi nhắc đến Bắc Lâm.
Chu Phù mơ hồ cảm thấy, Trần Kỵ dường như sự bài xích khó đối với Bắc Lâm.
Cô trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn nhịn lẩm bẩm: “Chủ nhiệm lớp kỳ thi giữa kì sẽ dựa theo thành tích một nữa để xếp chỗ …”
Trần Kỵ tự giác mà liếc mắt qua, lên tiếng.
Chu Phù cúi đầu, nhỏ giọng thầm: “Trần Kỵ, thật hung dữ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-28.html.]
Cậu quả thật sắp cô thành tính tình , theo thói quen đưa tay nhéo má cô: “Chu Phù, cô thật nhõng nhẽo.”
“…”
Hơn ba giờ sáng, cơn sốt cao ập đến cả Chu Phù nóng ran, cả mềm như bông chút sức lực.
Thân thể của cô vốn dĩ , mà đang trong kỳ kinh nguyệt càng dễ sinh bệnh, thêm lúc chiều tối dội một xô nước lạnh, vì một trận sốt cao ập đến.
Lúc đêm khi Trần Kỵ tỉnh dậy, thấy đèn bên cạnh vẫn còn sáng, do dự một lát cuối cùng vẫn yên tâm.
Sau khi gõ cửa , thấy Chu Phù bơ phờ đang rúc trong chăn, mơ mơ màng màng rơi nước mắt.
Cũng may phản ứng nhanh, liền xoay xuống lầu, mấy phút , cầm khăn ướt và thuốc đến giường Chu Phù.
“Ngồi dậy.”
Trên giường cô gái nhỏ còn sức để .
Cậu nhíu mày, nhẹ tay nhẹ chân đỡ khỏi chăn, nửa dựa đầu giường, rút cái gối mềm kê cho cô, mở một gói thuốc đặt trong lòng bàn tay, đưa đến bên môi cô, trầm giọng : “Há miệng .”
Chu Phù khó chịu rơi lệ, thành thật theo.
Mới uống viên thuốc, đút một muỗng khác.
Đắng, cô nhổ , mỗi ngày đều uống thuốc bắc, vốn cho rằng tối nay thể uống, nghĩ mà còn mang từ nhà qua đây.
Trần Kỵ ở bên giường cô, kiên nhẫn đút cho cô từng muỗng từng muỗng.
tối nay chung là vì bệnh, cô vẫn chút nũng so với bình thường, chỉ uống hai ngụm mà bắt đầu né tránh: “Quá đắng .”
“Uống hết.” Cậu kiên trì .
Chu Phù bĩu môi, mặt sang một bên, .
“Chỉ hai ngụm thôi.” Thiếu niên khẽ thở dài, đầu tiên dỗ dành: “Cô lời một chút.”
**
Sáng hôm lúc hai đến trường, trong lớp còn mấy tới.
Tối qua Trần Kỵ vì lúc nào cũng theo dõi tình trạng của cô, cả đêm đều thức, xuống là xuống ngủ bù.
Chu Phù trái tinh thần, nghiêng đầu thấy mặt về bên , gối đầu lên tay ngủ, hiểu nghĩ đến lúc chạng vạng hôm qua, cái hình dáng mà trong lúc cô vô tình vẽ .
Cô lặng lẽ lấy từ trong cặp sách , lén lút vẽ thêm mấy nét nữa.
Một lát , mấy chị em của Chu Chi Tình gọi cô ngoài.