Anh Luôn Ở Đây - Chương 281: Ngoại truyện 17

Cập nhật lúc: 2025-03-02 11:36:38
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đến khu vui chơi, Trần Kỵ dẫn cô chơi một , ngoại trừ kem vẫn cho ăn nhiều như cũ, những thứ khác cho cô chơi đến phát điên.

 

Bóng tối lặng lẽ buông xuống, Chu Phù kéo tới sạp b.ắ.n súng.

 

Trần Kỵ nghiêng đầu liếc cô: “Lại gấu bông ?”

 

Chu Phù lắc đầu: “Không hỏi hai năm em rời khỏi Bắc Lâm ?”

 

Cô hất cằm về phía sạp hàng: “Ngay đây.”

 

Sắc mặt Trần Kỵ đổi, lông mày bất giác nhíu .

 

Anh bao giờ nghĩ rằng cô sống gần như ngay mắt trong suốt hai năm.

 

mà vẫn phát hiện .

 

“Khi đó em tới Kim Đường tìm , nhưng dám , xe đến nội thành bên , chậm chạp dám tới gần Kim Đường nữa. Thật sự nên , em liền tìm một nơi quen thuộc theo bản năng, bất giác đến gần đây.” Chu Phù nhạt , “Có điều khi đó em tiền mua vé cửa, chỉ dạo quanh cửa, lúc vợ chủ quán gặp em.”

 

“Bà nhớ em, lúc chúng cùng , bà ở quán ăn vặt cách đó xa trông quán, bởi vì đó quá ngầu, cho nên bà đối với em bên cạnh cũng ấn tượng sâu.”

 

“Là các bà nhận em , ngay từ đầu em nguyên nhân. Ngày đó bà mời em đến quán ăn vặt của bà ăn bún nóng hổi, đó mới với em, ngày hôm đó khi chúng ở sạp b.ắ.n súng, thật trả tất cả gấu bông thắng bằng tiền, ban đầu các bà cần, vốn quy tắc trò chơi do các bà , buôn bán nhỏ dễ dàng.”

 

“Nửa năm đó, là nửa năm em về Bắc Lâm, sạp hàng của các bà gặp côn đồ xung quanh gây sự, cũng là mặt các bà giải quyết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-281-ngoai-truyen-17.html.]

 

“Bà chủ với em, thời gian đó, thỉnh thoảng sẽ tới nơi , mỗi một đến, một , lúc đều kiếm một con gấu bông mang , vốn tưởng rằng là tặng cho em, về mới chúng xa .”

 

“Hai vợ chồng bà chủ đều cảm kích , cho nên mới để em ở quán ăn vặt của các bà việc, cũng chính là khi đó, em mới cơ hội học một nữa, một nữa thi đại học.” Chu Phù ngửa đầu với , “Bưng chén đĩa và rửa chén các loại, đó là những khả năng em thể, em thể ăn nhà , bọn họ đối với em , mà những thứ , vô hình trung cũng là bởi vì . Cho dù xa tám năm, nhưng hình như em bao giờ bước khỏi sự che chở của , cho nên Trần Kỵ, đừng gây khó dễ, ?”

 

Trần Kỵ còn , giọng mang theo chút hối hận, trầm khàn: “Lúc nên xem, nhưng thật sự cho rằng em thích khác nên cảm thấy thể coi thường như nữa.”

 

Chàng thiếu niên ngông cuồng, nhưng lòng tự trọng ít nhiều vẫn chút quấy phá.

 

Chu Phù cẩn thận nắm tay , trở tay nắm lòng bàn tay.

 

Không nghĩ nghĩ đến những chuyện vui , Chu Phù cố gắng nở nụ , ngữ khí vẻ thoải mái: “Vậy đó nguyện ý tìm em Phù Trầm thế?”

 

“Không nhịn , khi đó cảm thấy, chỉ là hổ thôi ? Cũng .” Ngữ khí Trần Kỵ vẫn kiêu ngạo như cũ, “Em theo , cùng lắm thì sẽ chờ thôi, chờ đến khi lão đối tượng của em chết, luôn thể cơ hội.”

 

“Sợ với mạng sống dài hơn, hẳn là phần thắng.” Trần Kỵ véo má cô.

 

Chu Phù nên nên .

 

Trung tuần tháng sáu, sự hướng dẫn hết lòng của Trần Kỵ, Chu Phù thuận lợi thành đồ án nghiệp.

 

Bảo vệ cũng thuận lợi, so với những câu hỏi gây khó dễ mà Trần Kỵ hỏi khi sửa bản vẽ cho cô, nội dung bảo vệ ở trường quả thật thể gọi là trẻ con.

 

Đương nhiên, thuận lợi nhiều, cũng vì thế mà Chu Phù trả giá ít thê thảm.

Loading...