Người đàn ông ở  giường từ  đến nay   đạo lý, điểm  ở   Trần Kỵ thể hiện vô cùng tinh tế.
 
Chu Phù hiểu rõ  điểm ,   còn sức lực hối hận.
 
Trái  Trần Kỵ, rõ ràng  bộ quá trình là  chủ động hết sức, kết quả là tinh thần sảng khoái cũng là .
 
Chu Phù co   giường, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, dùng hết sức cũng chỉ  thể  mở .
 
Sau khi ăn no nê, tâm tình Trần Kỵ  , từ  cao  xuống  ở bên giường, cơ bắp  cơ thể săn chắc.
 
Khó trách  thể giày vò  khác như , Chu Phù nhịn    thầm.
 
Người đàn ông tiện tay xách áo cưới lộn xộn treo ở  cột La Mã cuối giường, những dải ruy băng trắng tinh xảo  quấn quanh , đủ để thấy tình huống thảm thiết trong mấy tiếng.
 
Ánh mắt Chu Phù  đảo qua một cái, đỏ ửng  mới phai  trong nháy mắt trở   gương mặt trắng nõn mịn màng.
 
Rõ ràng chuyện quá đáng đều   lôi kéo cùng thử qua, nhưng hết   tới  khác vẫn dễ dàng  hổ.
 
Trần Kỵ liếc  vẻ mặt  đổi của cô, nhịn   khẽ   tiếng, tiếng  trầm khàn mê hoặc, chọc cho Chu Phù yếu ớt trừng  một cái.
 
Chỉ là trừng mắt một cái,  đau đớn  mệt nhoài, Trần Kỵ nhịn   bắt đầu  voi đòi tiên, động tác nhẹ nhàng  chậm rãi cẩn thận  cô cất giữ áo cưới ngay ngắn  kỷ niệm,     hổ bình luận: “Ánh mắt  tệ, chọn váy cưới  .”
 
Chu Phù kiêu ngạo trả lời  một câu theo bản năng: “Đương nhiên .”
 
Trần Kỵ tiếp tục : “Khó trách khiến  nhịn  .”
 
 mặc   mặc, chỉ cần đối tượng là cô, dường như  cũng   nhiều khả năng kiềm chế.
 
“?”
 
Chu Phù đột nhiên ý thức  lời  của  đàn ông  đúng lắm.
 
Trần Kỵ còn  dừng : “Chỉ là chất lượng  kém một chút.”
 
Lông mày thanh tú của Chu Phù  nhíu : “?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-286.html.]
 
Trần Kỵ mỉm : “Anh còn  dùng sức, vải mỏng  rớt mấy cái .”
 
Lời   đều   , còn ụp nồi lên chất lượng áo cưới, Chu Phù nhịn    áo cưới  hai câu công bằng: “Còn     kéo ?”
 
“Trách thì trách cái nơ bướm nào đó  lưng quá khó tháo ,     cả buổi cũng  cởi  ,   thể  kéo ?” Trần Kỵ  đến ủ rũ, “Cũng  thể để cho bà xã chờ lâu.”
 
Chu Phù: “???”
 
Ngày hôm  Chu Phù ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa, Trần Kỵ đối với biểu hiện   sức lực của cô  luyện thành thói quen.
 
Sau khi tỉnh   xong bữa sáng ấm lên, tùy ý ôm laptop một  nữa dựa  đầu giường,   việc  ngủ cùng cô.
 
Cô  từng  nếu  ở bên cạnh, cô  thể ngủ yên  hơn một chút, Trần Kỵ cũng vui vẻ ở bên cô.
 
Tuần trăng mật của hai  cũng  lập tức tiến hành  hôn lễ.
 
Trần Kỵ lo lắng hôn lễ lớn như ,  hết quá trình  thể tiêu hao hết phần lớn thể lực của Chu Phù. Nếu tiếp theo  ngoài du lịch, sợ cô  liên tục  nghỉ, cho nên thương lượng, đẩy thời gian về phía  một chút, chờ cô nghỉ ngơi đủ  thì   lúc nào cũng .
 
Như   cũng  thể xử lý công việc nửa năm   hơn, cố gắng hết sức dành  nhiều thời gian hơn để  tâm  ý dẫn cô  chơi.
 
 lúc Chu Phù cũng cảm thấy mấy nơi   đều đang giữa hè, nhiệt độ cao,  ỉu xìu,  thích hợp  xa, đẩy lùi tuần trăng mật về  quả thật là  thể  hơn.
 
Hai  ăn nhịp với ,  khi chuyện hôn lễ kết thúc, Chu Phù nhanh chóng trở  Phù Trầm.
 
Buổi sáng hôm đó khi đến công ty, một đám  ở bộ phận thiết kế đang xúm   bàn dài, thưởng thức từng tấm ảnh chụp hôn lễ ngày hôm đó.
 
Ảnh chụp là Phương Hân dùng máy tính chiếu, mấy  vây quanh phía  cô  lải nhải  ngớt.
 
Lão Dư : “Phương Hân, cô  thể   gầy  một chút ? Chỉ sửa cho sếp,  công bằng chút nào.”
 
Phương Hân buồn  liếc   một cái: “Tất cả đều là ảnh gốc,  cũng  sửa một cái, diện mạo  của sếp còn cần  sửa ảnh ? Anh  sửa thì tự  sửa, hai trăm năm mươi cân, đây là đang  khó  đó.”
 
Chu Phù   cửa,  bộ sự chú ý của đám  liền tập trung   cô.
 
Đơn Đình Đình với tư cách là fan hâm mộ của Chu Phù và Trần Kỵ, từ lúc hai  còn  công khai quan hệ, vẫn lén lút “ship CP”. Hôm nay hôn lễ   tổ chức rầm rộ, cô  ship càng thêm  kiêng nể gì,   thấy Chu Phù, há mồm đó là: “Bà chủ  yêu của  tới !”