“…”
 
Chu Phù  cô  gọi đến mức  nhịn   hổ.
 
Phương Hân ngước mắt, đưa tay kéo Đơn Đình Đình phấn khởi về chỗ , cũng  nhịn  : “Em chú ý lời  một chút, cẩn thận tiền thưởng cuối năm.”
 
Chu Phù  trừng mắt  các cô.
 
Đơn Đình Đình khoe khoang giả bộ uất ức: “Bà chủ trừng em, bà chủ thật hung dữ.”
 
“…”
 
Chu Phù dứt khoát phối hợp với cô , học theo dáng vẻ của Trần Kỵ, nhướng mày, giả bộ ngạo mạn : “Đơn Đình Đình, tiền thưởng cuối năm năm nay  hủy bỏ.”
 
Một đám  trong phòng  việc  thành một đoàn.
 
Náo loạn xong, Chu Phù  tới chỗ  của  tiện tay đặt túi xuống, cũng hóng chuyện  theo,  ở phía  Phương Hân xem ảnh chụp.
 
Lý Thuận thấy Trần Kỵ   ở đây, lá gan cũng lớn, vội vàng mách lẻo với Chu Phù: “Hôm đó sếp , cô  chú ý ?”
 
Chu Phù mở to mắt, vẻ mặt  giật : “?”
 
Trong ấn tượng của cô, Trần Kỵ và chữ “” tuyệt đối  liên quan đến đề tài .
 
Cô nhịn   hỏi: “Khi nào ?”
 
Không  là  đầu tiên   thấy cô mặc váy cưới. Lúc  cô chú ý qua,  sững sờ tại chỗ  đến choáng váng, một lúc lâu mới  hồn, nhưng cũng  đến mức .
 
Lý Thuận vội : “Lúc Cô Lỗ dẫn sếp tìm  giày cưới,  thể kết thúc ải cuối cùng, rốt cuộc cũng  thể đường đường chính chính cưới cô về nhà, lúc  sếp cầm giày cưới xoay ,   thấy hốc mắt sếp rõ ràng đỏ lên.”
 
Giọng  Lý Thuận từ phấn khởi chuyển sang yếu ớt: “Đây là  đầu tiên   thấy dáng vẻ đó của sếp, cái cảm giác  giống như là sếp chờ ngày   lâu , vẻ mặt cuối cùng cũng đợi , nhưng   hai  mới quen  hơn nửa năm ? Hiệu suất   thể coi là cực kì nhanh ?”
 
Vẻ mặt Chu Phù nhất thời bình tĩnh,  kịp trả lời  .
 
Phương Hân sửa sang  ảnh chụp và video hôn lễ,  khi nén xong thuận miệng hỏi Chu Phù   .
 
Chu Phù gật đầu: “Chị gửi cho Trần Kỵ .”
 
Phương Hân “Ừm” một tiếng, học theo lời cô thì thầm: “Gửi cho Trần Kỵ… Trời ơi, chị bỗng nhiên nhớ tới, hình như  từng  em gọi   là sếp.”
 
Chu Phù mím môi nở nụ : “Vâng, em  quen lắm nên  từng gọi.”
 
“Sao chúng   phát hiện sớm nhỉ!” Đơn Đình Đình hối hận .
 
Phương Hân thuận tay mở hộp thoại Wechat của Trần Kỵ, đang  kéo ảnh nén  hộp thoại, con chuột dừng   avatar của Trần Kỵ vài giây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-287.html.]
 
Lông mày Phương Hân  nhíu ,  như đang nhớ  điều gì đó, một lát , cô  bỗng nhiên mở miệng: “Mẹ kiếp!”
 
Đơn Đình Đình ngửi   thở chuyện phiếm: “Làm     ?”
 
Phương Hân : “Chị nhớ avatar của sếp    khi Chúc Chúc  công ty mới đổi chứ?”
 
Lão Dư gật đầu khẳng định: “Mấy năm  chính là cái , vẫn  đổi.”
 
Phương Hân : “Vậy   còn nhớ rõ đêm tiệc đón  mới lúc , lúc chúng  uống rượu chơi game, từng hỏi qua sếp là ảnh chân dung   ý gì, sếp  là ảnh gia đình .”
 
Đơn Đình Đình  hiểu: “Ảnh gia đình thì    ạ?”
 
Phương Hân giải thích: “Mọi  cho rằng ảnh gia đình chỉ  sếp và Cô Lỗ ?”
 
Vẻ mặt Lý Thuận nghi hoặc: “Chẳng lẽ   ?”
 
Phương Hân phóng to avatar của Trần Kỵ lên, con chuột vòng qua miếng đậu hũ: “Còn  đậu hũ nhỏ.”
 
Chu Phù: “…”
 
Tim cô đập  chút nhanh, rõ ràng hai   công khai quan hệ vợ chồng, nhưng vẫn  kiểu ảo giác yêu đương vụng trộm  bắt .
 
Đơn Đình Đình ngạc nhiên : “Thật  ạ!”
 
Lý Thuận bắt đầu nhớ : “Em nhớ lúc đó hình như chúng   hỏi sếp rằng tại   miếng đậu hũ, chẳng lẽ là mèo thích ăn đậu hũ ?”
 
Đơn Đình Đình lập tức tiếp lời: “Sau đó sếp    thích ăn đậu hũ! A a a! Phá án !”
 
Chu Phù: “…”
 
Lão Dư luôn luôn bình tĩnh cũng sợ hãi, mở to mắt  Chu Phù: “Cho nên  khi  công ty, em  quen  sếp  ?”
 
Chu Phù gật đầu: “Cái áo len màu đen  avatar   là do em đan.”
 
Đơn Đình Đình nhịn   : “Ồ, khó trách thoạt  chất lượng   lắm.”
 
Chu Phù: “…?”
 
Lão Dư hít mạnh một , suy nghĩ còn : “Vậy   thể cả gan hỏi thêm một vấn đề ?”
 
Chu Phù “Ừm” một tiếng.
 
Lão Dư: “Tấm ảnh em gái cấp hai trong ví tiền của sếp…”
 
Chu Phù l.i.ế.m môi,  chút  hổ, nhưng vẫn thừa nhận: “Là em…”