“Mẹ nó!” Lão Dư  bắt đầu chìm  trong hồi ức thật sâu, “Hai  rốt cuộc quen  bao lâu ?”
 
“Tám chín năm  nhỉ? Lúc học lớp 10 từng  cùng bàn.”
 
“Nói như , từ  sớm  đó, sếp  ghế phụ lái để  cho bạn gái, cho nên lúc  để  cho em ?”
 
Chu Phù: “Có lẽ… Xem như  …  khi đó chúng em còn  ở bên .”
 
Lão Dư cảm khái lắc đầu: “Nhìn  , sếp trẻ con như .”
 
Chu Phù: “…”
 
Vẻ mặt Đơn Đình Đình cảm động: “Cứu mạng! Yêu sớm! Ngồi cùng bàn! Đã từng hôn  trong toilet trường học ?”
 
Chu Phù: “…”
 
Đơn Đình Đình: “Nhất định là  chứ? Một  đàn ông  tính cách như sếp, còn hận  thể hôn c.h.ế.t   tường ?”
 
Chu Phù: “…?”
 
Trong đầu Đơn Đình Đình   xong một bài văn ngắn tám trăm chữ các loại tư thế, nụ   mặt  bao nhiêu tà ác  bấy nhiêu tà ác.
 
Cũng may lịch sử tình cảm riêng tư của hai  cũng chỉ để cho bọn họ sôi nổi thảo luận một ngày. Sau một ngày,    như thường ngày, nhanh chóng trở về trạng thái công việc  đắn.
 
Quan hệ và thái độ của mỗi đồng nghiệp đều   gì khác với  đây, đối đãi với Chu Phù cũng  cố ý lấy lòng hoặc lảng tránh, nên  đùa thì  đùa, đến lúc đưa  đề nghị  đổi kế hoạch thì  ai  ý kiến gì cả.
 
Chu Phù rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, càng thêm thích môi trường  việc .
 
Lúc  Trần Kỵ từng  với cô, nếu cô    con đường đàn dương cầm ,  đều  thể sắp xếp cho cô, cô  thể trở  bất cứ quỹ đạo nào cô , chỉ cần  ở đây.
 
 lúc  Chu Phù liền  với  rằng cô thích Phù Trầm, thích sống cùng một nhóm đồng nghiệp như , cùng   việc cùng   chuyện phiếm  trêu đùa, gia đình lớn  hài hòa ấm áp, cho cô cảm giác vui vẻ và an   lâu  trải nghiệm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-288.html.]
 
So với đàn dương cầm, cô càng  nỡ rời xa  .
 
Sau khi Trần Kỵ  xong những lý do , lý trí đồng ý quan điểm của cô một chút, nhưng ban đêm vẫn quyết tâm đòi    cô nhiều .
 
Chu Phù ở một bên nghĩ mãi mà  ,    trêu chọc  ở .
 
Sau khi kết thúc, Trần Kỵ mới hờ hững : “Giỏi lắm, ngay cả bọn họ cũng  nỡ, nhưng   thể cam lòng chạy trốn khỏi  suốt tám năm.”
 
Chu Phù: “…”
 
Người đàn ông  ăn giấm chua thật đúng là  kén chọn!
 
Đầu tháng mười một, Bắc Lâm gặp  trận tuyết lớn đầu tiên trong năm.
 
Trần Kỵ dậy thật sớm,  khi  xong bữa sáng cho Chu Phù, ngay cả kem đánh răng cũng bóp cho cô, mới đưa  bà cô nhỏ  từ trong chăn ấm áp .
 
Trước khi  khỏi cửa,  cẩn thận bọc Chu Phù thật chặt, lúc  mới yên tâm đưa cô đến công ty.
 
Cả buổi sáng, Chu Phù   thấy Trần Kỵ trong công ty.
 
Rõ ràng bình thường tình huống  cũng  ít,   chỉ  chuyện trong công ty  bận rộn,  ở trong phòng  việc là chuyện bình thường, nhưng  hiểu  hôm nay Chu Phù  khỏi hoảng hốt.
 
Mãi cho đến giữa trưa sắp tan , cô liếc  điện thoại,  thấy Trần Kỵ giống đúng giờ gửi tin nhắn tới hỏi cô buổi trưa  ăn gì như thường ngày.
 
Chu Phù nhịn   nhíu mày, đang  gọi điện thoại cho  hỏi một câu thì Hứa Tư Điềm bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
 
Chu Phù  nhận máy, chợt  thấy Hứa Tư Điềm phấn khởi  vui mừng : “Thật  quá! Tên Phó Kỳ Hữu ngu xuẩn  cuối cùng cũng  bắt,     nếm mùi đau khổ, đoán chừng   tù mục xương.”
 
Chu Phù nhất thời  hiểu: “Không  Phó Kỳ Hữu  sớm  bắt  ?”
 
“A?” Hứa Tư Điềm cũng  cô hỏi đến bối rối, “Không ,  khi cha  gặp chuyện  may hình như  trốn ở thành phố đưa tiễn  ,  còn   thể trốn, tìm mấy tháng, lúc  phỏng chừng là  bộ tiền cha  cho  đều hết sạch, chịu  nổi mới một  nữa lấy can đảm  về Bắc Lâm, nào ngờ  về Bắc Lâm   Trần Kỵ phát hiện.”