Khó trách mấy tháng nay, bất kể cô  , Trần Kỵ đều  tự  lái xe đưa, theo dõi  chặt chẽ.
 
Chu Phù kinh ngạc, tay cũng  nhịn  run rẩy: “Cậu  là Trần Kỵ bắt Phó Kỳ Hữu ?”
 
“A? Không  ——” Hứa Tư Điềm còn  kịp  xong, Chu Phù liền lập tức cúp máy. Lúc gọi điện thoại cho Trần Kỵ, cô lo lắng đến mức  điện thoại cũng ấn sai vài .
 
Lúc điện thoại  kết nối, Chu Phù  đợi   chuyện, lập tức hỏi : “Anh đang ở  ?!”
 
“?” Trần Kỵ cúi đầu  xe đẩy mua sắm trong tay, “Siêu thị,   em?”
 
Chu Phù gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng: “Anh gạt !”
 
Trần Kỵ nở nụ : “Lừa em thế nào chứ? Muốn kiểm tra ? Vậy  gọi video cho em, em xem    đang ở siêu thị  nhé.”
 
Trần Kỵ    , hiếm khi  vợ kiểm tra, còn  hưởng thụ,  tiện tay cúp điện thoại, giây tiếp theo liền gọi video qua,  đó  ống kính cho Chu Phù xem  cảnh bốn phía, giọng  lười biếng: “Chọn thức ăn trưa cho em đấy, lừa em  gì.”
 
Chu Phù cẩn thận , thấy  quả thật ở siêu thị,  cũng   bất kì khác thường  đó, lúc  mới  thở phào nhẹ nhõm,  đó  hỏi: “Vậy    hỏi em buổi trưa  ăn cái gì thế?”
 
Trần Kỵ nhướng mày: “Tối qua   em   món ăn cho    ?”
 
Chu Phù nghẹn họng, nhớ , hình như quả thật  chuyện như .
 
Cô cắn môi: “Vậy  ở siêu thị nào?”
 
“Siêu thị ở gần nhà.”
 
“Vậy  chờ em một chút, em qua đó mua cùng .”
 
Mặc dù   cô   gì, Trần Kỵ vẫn trả lời: “Được, chờ em, lúc qua đường chú ý xe, nếu  để   đón em một chuyến.”
 
Hai  cuối cùng vẫn gặp  ở nửa đường.
 
Chu Phù   thấy , liền bắt    vài vòng, cẩn thận quan sát   và từ  xuống  cả buổi, hỏi: “Anh   thương ?”
 
Trần Kỵ  hỏi đến bối rối: “Mua thức ăn  thể  thương gì chứ?”
 
Trong lời  của Chu Phù nhịn   mang theo tiếng  nức nở,   bộ những gì Hứa Tư Điềm   với cô cho  một , Trần Kỵ lúc  mới phản ứng  cô đang lo lắng cái gì.
 
Anh nhếch môi nở nụ : “Lo lắng cho  ?”
 
“Trần Kỵ!” Chu Phù   tâm tư đùa giỡn với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-289.html.]
 
Người đàn ông xoa xoa đầu cô: “Em yên tâm , phương pháp  chuyên môn, việc bắt     tự  .”
 
“Bây giờ  là một  đàn ông  gia đình, trong nhà  một bà cô nhỏ  chăm sóc, cô     thì  , cho nên   tiếc tính mạng, em lo lắng cái gì.”
 
Chu Phù nửa tin nửa ngờ siết chặt ống tay áo  đàn ông, cẩn thận   sợ  lo lắng,   thật với , vội : “Không , lát nữa   bệnh viện kiểm tra sức khỏe .”
 
Trần Kỵ nhướng mày, buồn  : “Kiểm tra cái gì chứ.”
 
Chu Phù hung dữ : “Buổi chiều lúc  , em  xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của   bàn  việc!”
 
Trần Kỵ   thật sự  cô chọc : “Lại học   chuyện ?”
 
“Tốt thì  học.”
 
Chu Phù: “…”
 
“Được  ,   là kiểm tra sức khỏe thôi ? Anh ,  ?” Trần Kỵ theo thói quen trả lời cô.
 
Lúc  hốc mắt Chu Phù vẫn còn chua xót, trái tim treo lơ lửng vẫn đập điên cuồng như cũ, suy nghĩ một chút, cô bỗng nhiên tiến lên ôm lấy thắt lưng gầy gò của Trần Kỵ, hai má áp sát  n.g.ự.c , giọng  rầu rĩ: “A Kỵ.”
 
“Hả?”
 
“Chúng    em bé chứ?”
 
Trần Kỵ sửng sốt,  khẽ hỏi: “Sao bỗng nhiên em   em bé thế?”
 
Chu Phù mím môi: “Chỉ là bỗng nhiên   thôi.”
 
Nếu như bọn họ  con,  còn một mối bận tâm nữa  thế giới .
 
Như   lẽ  mới  thể quan tâm bản  hơn một chút.
 
——
 
Tác giả  lời  :
 
Trần Kỵ: Lại  thêm một      ,  ngờ  sinh thêm một  để  hầu hạ ?
 
Chu Phù: Hiểu  đúng chỗ.
 
Trần Kỵ: Nhân tiện hỏi một chút, Đơn Đình Đình  bài văn ngắn tám trăm chữ các loại tư thế CP,  cho cô thêm chút tiền thưởng cuối năm, cô  thể gửi riêng cho  một bản  ?