Chờ một lát, Lục Minh Bạc mới trả lời tin nhắn:【?】
 
Trần Kỵ cách màn hình, vẻ khoe khoang  mặt vẫn  giấu :【Chu Phù   nỡ để  xuống bếp, để   nghỉ ngơi, cô    cơm trưa.】
 
Lục Minh Bạc:【… Không  gì.】
 
Ngón tay Trần Kỵ gõ chữ đều lộ  vẻ kiêu ngạo:【Như thế nào, ganh tị đến thẹn quá hóa giận ?】
 
Lục Minh Bạc:【Anh, em chỉ     chút tiền đồ ,  hầu hạ cô  từ sáng đến tối, cô  phá lệ  một bữa cơm trưa,  thể khiến  hưng phấn thành cái dạng  ?】
 
Trần Kỵ xưa nay   Lục Minh Bạc  chuyện, tiếp tục :【Cô   cô  đau lòng .】
 
Lục Minh Bạc:【…】
 
Trần Kỵ mỉm  đắc ý:【Vậy   thể  cách gì đây?   để , cô  còn nổi giận với , nhất định  hầu hạ .】
 
Tâm tình Lục Minh Bạc  nhanh liền sụp đổ:【Ai  từng   khác hầu hạ chứ! Ai  từng ăn cơm vợ nấu chứ! Có! Bệnh! À!】
 
Lúc  tâm tình của Trần Kỵ  , suy nghĩ rõ ràng, ung dung bình tĩnh trả lời  :【Ồ,  vợ  ? Bây giờ  con vợ ?】
 
Lục Minh Bạc: 【…】
 
Trần Kỵ:【    vài , hiện tại mỗi buổi tối đều ngủ một  nhỉ?】
 
Lục Minh Bạc: 【…】
 
Sau khi Trần Kỵ  Chu Phù  lệnh  ở  giường, liền lấy việc  nhạo Lục Minh Bạc  niềm vui, g.i.ế.c thời gian.
 
Chỉ chốc lát ,  mơ hồ ngửi thấy chút mùi thức ăn, nhịn   từ  giường  lên, lười biếng   nhà bếp.
 
Thường ngày từ  đến nay là  , cô ở phía   , hôm nay trao đổi nhân vật, còn  mới mẻ.
 
Thừa dịp cô rửa dưa hấu,  đàn ông áp sát cô từ phía , tầm vóc cao lớn nhẹ nhàng ôm  hình nhỏ nhắn xinh xắn của Chu Phù  trong ngực, cằm đặt ở đầu vai thon gầy của cô, môi kề sát  vành tai mềm mại của cô.
 
Chu Phù dừng động tác rửa một chút,  nhanh  tiếp tục.
 
“Sao   lên thế?”
 
“Đói bụng.” Trần Kỵ  mơ hồ ái .
 
Chu Phù   bắt nạt  lâu, đối với một  chuyện phản ứng trở nên nhanh hơn   nhiều. Cô  , hai má nóng lên, vội : “Không kiểm tra sức khỏe xong  …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-291.html.]
 
Người đàn ông ở phía  thấp giọng   tiếng, âm sắc trầm xuống: “Anh  đói bụng, em nghĩ   ?”
 
Chu Phù: “…”
 
Trần Kỵ l.i.ế.m môi , tiếp tục truy hỏi: “Cái gì   ? Không kiểm tra sức khỏe xong ngay cả cơm trưa cũng  cho  ăn ?”
 
Chu Phù   cố ý,   hổ   giận: “Trần Kỵ!”
 
“Đừng hét lớn như ,  còn  kiểm tra sức khỏe xong,  yếu ớt, cũng    chịu nổi  nữa.”
 
Chu Phù: “…”
 
Cả đời  cô  từng gặp qua  nào    hổ hơn .
 
Từ  khi Chu Phù chuyển đến sống với , cô   xuống bếp,   chăm sóc lâu, một ít kỹ năng  đây cũng   chút xa lạ,. Một bữa cơm  sự quấy nhiễu của Trần Kỵ, cuối cùng chỉ miễn cưỡng   hai món ăn và một món canh.
 
 cách trình bày khá .
 
Cô    là thật, cũng   đang  mạnh miệng.
 
Hai  cùng  xuống  bàn ăn, cô gái nhỏ lo lắng đề phòng  chằm chằm Trần Kỵ ăn miếng đầu tiên,  đó vội vàng căng thẳng hỏi: “Mùi vị thế nào?”
 
Thật  mùi vị cũng  tệ lắm, nhưng Trần Kỵ ăn  hiểu   hụt hẫng.
 
Lúc  khi cô ở Kim Đường, nhưng ngay cả cỏ dại và lá rau cũng  phân biệt , d.a.o phay cũng cầm  nổi, chứ đừng  là  thể xào  loại thức ăn .
 
Có thể tưởng tượng  cô mấy năm nay vì sinh tồn, một  lẻ loi    chịu bao nhiêu đau khổ.
 
Suy nghĩ một chút, Trần Kỵ  mang theo chút ý tứ giễu cợt : “Làm  khá,   đừng  nữa.”
 
Ý tứ  là  cô   .
 
Chu Phù phồng má, tự nếm thử, cũng  nhịn  chần chừ: “Tạm  ? Đương nhiên, so với  nhất định là  chênh lệch .”
 
“Ừm.” Trần Kỵ   khó ăn,  ăn từng miếng từng miếng,  bao lâu một bát cơm  thấy đáy, “Cho nên   việc  còn  để  .”
 
Chu Phù “Ồ” một tiếng.
 
Đang ăn,  đàn ông đột nhiên buông bát đũa, cầm lấy điện thoại đặt ở một bên.
 
Chu Phù nghi hoặc hỏi: “Sao  ?”