Mất mặt thì mất mặt, vợ chồng cãi ,    nhượng bộ thì em nhượng bộ. Trần Kỵ từ  đến nay quen cô, cô chủ động gánh vác cũng hợp tình hợp lý, nhiều lắm là    nhạo hai câu, cô cũng từng   ít chuyện mất mặt  mặt ,   gì   hổ cả.
 
Đang chuẩn  gọi video, đầu ngón tay cô gái nhỏ đột nhiên dừng   màn hình.
 
Suy nghĩ một chút, nếu  dự định mất mặt,  thì dứt khoát mất mặt đến cùng một chút là  .
 
Chu Phù vội vàng chạy về phòng ngủ, tiện tay lấy áo khoác khoác ,  đó xỏ dép lê cũng   đầu    thang máy.
 
Thang máy  thẳng xuống ga  ngầm. Khi cửa chậm rãi mở ,  mắt một mảnh đen kịt.
 
Nhà để xe thuộc sở hữu cá nhân, vì  ánh sáng   kiểm soát bởi tài sản.
 
Ngoại trừ  bảo Thân Thành Dương đón cô  sân bay, Chu Phù  bao giờ tới một .
 
Mỗi  trở về, bên  đều  Trần Kỵ  ở bên cạnh, mà trở về đều là đèn đuốc sáng trưng, tình huống đưa tay  thấy năm ngón như ,  đầu tiên cô gặp .
 
Chu Phù từ  đến nay nhát gan, lúc bước  cửa thang máy, lòng bàn tay nhịn   siết chặt, tim đập cũng  tự chủ mà tăng tốc.
 
Một lát , cửa thang máy từ từ đóng , chỉ để  bảng hướng dẫn an  phát  ánh sáng xanh nhạt.
 
Chu Phù kiên trì  về phía  vài bước, ấm áp mở to mắt,  khi  xung quanh một ,  đầu tiên cô cảm thán xe trong nhà quá nhiều  đôi khi cũng  chắc là chuyện .
 
Cô gái nhỏ  một quãng đường dài về một hướng trong bóng tối, cuối cùng ở vị trí gần góc tường, cô bắt  ánh sáng màu xanh trắng yếu ớt  lâu  gặp.
 
Chiến thần màu đen GTR im lặng  trong bóng đêm đen kịt,  xe lóe lên ánh sáng xanh nhạt, giống như báo hoang  thức tỉnh, nhưng vẫn  chằm chằm như cũ,  xe tối tăm bẩm sinh  cảm giác áp bức cực kì mãnh liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-295.html.]
 
Chu Phù cẩn thận chạy chậm về phía  vài bước, cuối cùng cũng  thấy  đàn ông rời nhà trốn  hơn hai mươi phút  ở  ghế lái.
 
Cửa sổ xe tối om cũng  sáng, góc độ  của Chu Phù chỉ  thể mơ hồ  thấy  đàn ông   ghế lái  cúi đầu,  màn hình điện thoại phát  ánh sáng, đều chiếu  đường cong sườn mặt lưu loát của . Cô càng tới gần, âm thanh đàn dương cầm từ trong xe truyền  càng ngày càng rõ ràng.
 
Chu Phù  vòng   xe một vòng, bước chân dừng  bên hệ thống điều khiển của xe, vẻ mặt đau khổ, căng thẳng gõ nhẹ cửa sổ xe.
 
Đầu ngón tay Trần Kỵ dừng  ở thanh tiến độ video, mặt  chút  đổi nghiêng đầu, mí mắt nhướng lên, một giây  khi  thấy cô gái nhỏ bên ngoài xe uất ức thò đầu ,  mở cửa xe theo bản năng.
 
Chu Phù cũng   tại , trong nháy mắt ngửi thấy mùi gỗ quen thuộc   , chóp mũi đột nhiên chua xót, hai tay bám  cửa xe, đôi mắt hạnh tròn trịa chớp chớp với , mím môi   nên  cái gì cho .
 
Lông mày  đàn ông bất giác nhíu  khi  thấy cô chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, ngay cả khóa kéo cũng  kéo, cứ như  mặc váy ngủ chạy xuống tìm , cuối cùng  vẫn mở miệng : “Một  em chạy xuống  gì ?”
 
Chu Phù bĩu môi, giọng  đáng thương: “Tìm …”
 
“Ra ngoài cũng   mặc áo khoác , lạnh đến bệnh   .” Giọng  đàn ông thẳng thắn,  hung dữ nhưng thật  đau lòng và lo lắng  đều  giấu .
 
Chu Phù cũng  sợ  hung dữ với , nhưng vẫn nhướng mi liếc   vài  như  sai,  đó đưa tay nắm lấy ống tay áo  theo bản năng. Mặc dù một câu cũng  , nhưng động tác và dáng vẻ  bày   mặt Trần Kỵ  dễ dàng   đắn đo.
 
Ánh mắt Trần Kỵ tối sầm ,  cô ngốc, đôi khi cô còn thông minh quá mức, hiểu rõ triệt để thấu đáo con  , khiến    cách nào  gì cô.
 
Trần Kỵ tùy ý đặt điện thoại sang ghế phụ lái bên , đẩy cửa xe  ngoài, nhường cho cô đủ  gian để : “Lên đây.”
 
Chu Phù bĩu môi,  lời tùy ý  nắm chặt cánh tay nhỏ của , mượn lực tiến  ghế lái,  chút khách khí lập tức mặt đối mặt  xuống.
 
Một giây , cô cúi , dựa sát  lồng n.g.ự.c rộng lớn của .