Ngón tay Trần Kỵ dò tới cổ áo xung phong của , kéo khóa kéo xuống,  đó mở rộng vạt áo, nghiêm túc ôm cô gái nhỏ gầy yếu  trong ngực, động tác lưu loát ấn hệ thống sưởi trong xe, gió ấm từ từ thổi , một bên tay  đàn ông  nhanh tìm kiếm bàn tay nhỏ bé của Chu Phù ở giữa thắt lưng , lòng bàn tay ấm áp rộng rãi trong nháy mắt nắm  bộ hai tay nhỏ của cô  trong đó.
 
Mười ngón tay lạnh lẽo của Chu Phù nhanh chóng   che  ấm áp.
 
“Em xin …” Giọng  rầu rĩ của Chu Phù từ lồng n.g.ự.c  thốt .
 
Lưng  đàn ông cứng đờ trong chớp mắt, bàn tay to  nhanh vuốt lên mái tóc rối bời của cô, tùy tiện xoa nhẹ hai : “Muốn em xin  cái gì?”
 
“Em  nên     thấy …” Chu Phù  hổ ngẩng đầu lên, ngay cả xin  cũng chỉ trốn trong lòng  che mắt .
 
“Chút chuyện  cần thiết.” Trần Kỵ nhếch môi  khẽ một tiếng: “Anh  từng  với em, ở  mặt , vĩnh viễn đừng  hai từ xin  và cảm ơn mà?”
 
Chu Phù yếu ớt véo bên hông , tay trói gà  chặt (*), véo  cũng  đau  ngứa, Trần Kỵ hừ  một tiếng, chợt  cô yếu ớt : “Có thì , nhưng mà…   em   lời  …”
 
(*) 手无缚鸡之力 (Tạm dịch: yếu quá  trói  gà):  nghĩa là bạn thậm chí  còn đủ sức để trói một con gà. Mô tả một cơ thể yếu đuối và ít sức lực.
 
Lần  thật khiến Trần Kỵ tức : “ , nhận thức của em về bản   sâu sắc.”
 
Chu Phù: “…”
 
Thấy Trần Kỵ   gì, Chu Phù  hỏi: “A Kỵ, chúng  như  coi như huề  ?”
 
“Không  đều xem em ?” Trần Kỵ véo má cô, “Anh  định cãi  với em.”
 
Chu Phù cong môi , sức lực vòng quanh  càng chặt hơn. Giờ phút  rốt cuộc chú ý tới bên tai  ngừng phát  khúc đàn dương cầm, tầm mắt lập tức  điện thoại vẫn sáng như cũ ở ghế phụ lái hấp dẫn: “Anh   một  ở đây  gì thế?”
 
“Ngắm em.” Trần Kỵ trả lời vô cùng thẳng thắn.
 
“Hả?
 
Chu Phù  dậy, đưa tay lấy điện thoại của .
 
Cô điện thoại về ,  màn hình phát  là đoạn ngắn lúc   khi cầu hôn  sân khấu nhà hát âm nhạc, cô đánh đàn cho .
 
Hai má Chu Phù  chút nóng lên, cảm thấy  chẳng  gì đặc biệt: “Anh  trốn  ngoài để bình tĩnh ,  còn ngắm em… Cái   thể  em tức chết, còn   bình tĩnh   chứ.”
 
Trần Kỵ dường như  cô chọc trúng điểm , bả vai run rẩy: “Là  bình tĩnh  .”
 
Chu Phù áy náy phồng má.
 
“Thấy  phản ứng của   lớn.” Người đàn ông lưu manh bổ sung một câu.
 
Chu Phù nhất thời còn  chút mơ hồ: “?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-296.html.]
Cho đến khi cảm giác  nhiệt độ  thích hợp, cô mới cắn môi nện nắm đ.ấ.m lên vai .
 
Nụ  của  đàn ông  càng sâu.
 
Mọi nơi tối đen, tim Chu Phù đập nhanh: “Em suýt chút nữa cho rằng    hứng thú với em nữa.”
 
Trần Kỵ nắm cằm cô: “Em cảm thấy  thể ?”
 
Chu Phù  chớp mắt: “Vậy tại    hy vọng  em bé với em ? Hay là … Không thích trẻ con ?
 
“Sao   thích chứ.” Người đàn ông khẽ thở dài, “Ngay cả tên  cũng nghĩ kĩ , nhưng    em  chịu đau khổ .”
 
“Phải nôn,  đau,   nỡ.”
 
Chu Phù   nên  với  như thế nào, bản  cô cũng  sợ những thứ , suy nghĩ một chút, dứt khoát chuyển đề tài,  mặt nở nụ  dịu dàng hỏi : “Anh  ngay cả tên  đều nghĩ kĩ  ?”
 
“Ừm”
 
“Anh nghĩ lúc nào ? Sao  em từng   nhắc tới?” Chu Phù tò mò bám lên vai .
 
Trần Kỵ cụp mắt, nụ  trong đáy mắt ẩn giấu trong bóng đêm: “Lúc  cùng bàn với em thì   nghĩ ”
 
Chu Phù: “…!”
 
“Anh thật   …” Cô gái nhỏ  khỏi cảm thán,  nhịn    , “Vậy  nghĩ tên gì thế? Nói em  một chút .”
 
“Nếu là thằng nhóc thối thì gọi là Trần Thương Lục, nếu là con gái thì gọi là Chu Nam Tinh.” Trần Kỵ  xong, lười biếng ôm cô dựa lưng  ghế .
 
“Tại   là hai cái tên ?” Chu Phù tò mò truy hỏi, “ cũng  dễ .”
 
“Thương Lục và Nam Tinh là hai vị thuốc Đông y hữu hiệu nhất,  thường xuyên    cho em.” Trần Kỵ  nhớ , “Anh cảm thấy thuốc  thể chữa hết bệnh, phù hộ em   bệnh và  gặp tai họa.”
 
Mặt mày Chu Phù đau xót, hai tay ôm lấy cổ .”
 
Đuôi lông mày  đàn ông nhướng lên: “?”
 
Chu Phù nhỏ giọng : “A Kỵ, tăng ca …”
 
“Đừng nháo.” Trần Kỵ lười biếng nhếch khóe môi, “Xe    bao cao su ——”
 
“Thằng nhóc Thương Lục    ngoài sớm một chút để phù hộ em.” Cô khẽ .
 
Ánh mắt Trần Kỵ ảm đạm, nụ  trong nháy mắt hóa thành sự tàn nhẫn nào đó.
 
Chiến thần màu đen GTR vẫn bò lổm ngổm như cũ trong bóng đêm đen kịt, nhưng  hề yên tĩnh.