Mái tóc ngắn  cắt gọn gàng, đuôi mắt lười biếng mà rũ xuống, mấy sợi tóc màu đen rũ xuống tạo bóng  chóp mũi đem đôi mắt đen nhánh  giấu kĩ, xương quai hàm sắc bén, cứng rắn. So với  đây  thêm nhiều phần khí chất trưởng thành.  nét lưu manh lơ đãng toát  từ khuôn mặt  mới chính là thứ khắc sâu trong tâm Chu Phù nhất.
Suốt cả một buổi phỏng vấn, Trần Kỵ   một lời nào cả, thậm chí  còn lười  buồn nâng mí mắt cũng  hỏi cô một câu nào, ngay cả  cô một cái cũng  .
Chỉ  mấy HR đặt câu hỏi cho cô.
Câu hỏi cũng  quá khó, hầu hết đều liên quan tới quy tắc phòng cháy chữa cháy, mà Chu Phù thì  đặc biệt quan tâm tới vấn đề  nên trả lời  trôi chảy.
HR (*) cuối cùng cũng hài lòng mà mỉm : “Hiếm thấy  thực tập sinh nào  chú ý tới các quy tắc phòng cháy chữa cháy như , mấy  bước  ban nãy căn bản đều  trả lời .”
(*) HR: HR   tắt từ Human Resources  Human Resource, là những   bộ phận chịu trách nhiệm liên quan đến nhân lực trong doanh nghiệp. Các nhiệm vụ  gồm : tuyển dụng nhân sự, đào tạo và phát triển nguồn nhân lực, trả lương đồng thời đảm bảo các chế độ, lợi ích cho nhân viên, thực hiện những hình thức kỷ luật, sa thải  chấm dứt hợp đồng lao động.
Thấy  thái độ  phần hài lòng của đối phương, Chu Phù cảm thấy yên lòng hơn chút.
Giọng điệu của HR thoải mái hơn nhiều: “Ngành kiến trúc thời điểm hiện tại vẫn đang còn nhiều khó khăn, tuy rằng cô   đến tận công trường để vẽ bản vẽ nhưng việc thức đêm và tăng ca là điều  thể tránh khỏi.”
Chu Phù ngước mắt lên, thái độ nghiêm túc, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn: “  thể chịu khổ.”
Người đàn ông bên cạnh nãy giờ đều  lên tiếng đột nhiên  nhẹ một tiếng.
…
Có lẽ là bởi vì tiếng  nhạt  thể lí giải của Trần Kỵ mà lồng n.g.ự.c của Chu Phù cứ từng cơn thắt .
Kết thúc cuộc phỏng vấn, cô bước  nhà vệ sinh, dùng nước lạnh liên tục vỗ lên mặt, lúc mơ màng bước   loáng thoáng trông thấy một  đàn ông  gần cửa sổ sát đất cách đó  xa.
Người đàn ông  để ý tới cô trong phòng phỏng vấn vài phút  đang  nửa  dựa  khung cửa sổ, cà vạt   từ lúc nào    kéo xuống, cổ áo sơ mi nới lỏng    khác biệt so với lúc nãy, lưng   khom xuống, đầu cúi nhẹ, hàng lông mày khẽ chau , bàn tay lớn cầm chiếc bật lửa châm điếu thuốc. Một lát  sương khói lượn lờ trong bầu  khí, che khuất  phần nào khuôn mặt sắc bén của .
Tuy Chu Phù   rõ đó là ai nhưng trực giác  bảo đó là .
Trái tim đang thổn thức  ngừng thì hồi chuông điện thoại  cắt ngang dòng suy nghĩ của cô gái.
Nhìn màn hình hiển thị  gọi tới là thím, cô vốn định ấn cúp máy ngay lập tức nhưng tay  run lên  ấn nhầm sang nút loa ngoài.
Giọng  ồm ồm của dì nhanh chóng vang lên trong hành lang: “Chu Phù, con  ý gì ? Chú và thím  nhắn tin cho con   là bao nhiêu , vốn  hẹn cho con  xem mắt, con  bắt máy là  ý gì? Nghe thím ,  đàn ông  , ông ….”
Chu Phù    để ý tới  đàn ông ban nãy còn đang  hút thuốc ở cạnh cửa sổ sát đất  dập tắt điếu thuốc từ lúc nào,   thẳng về phía cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-3.html.]
Vài giây , một  hình cao lớn lướt qua  cô,  cẩn thận mà quẹt  cánh tay mảnh khảnh .
Chiếc điện thoại còn đọng  chút bọt nước từ má cô,  âm thanh ầm ĩ trong điện thoại dường như cũng ngưng .
Cô vô thức nín thở  ngước lên  .
Ánh mắt hai  giao  trong giây lát,   chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt cũng  dừng    cô, giọng điệu lãnh đạm: “Xin .”
Tiếp đến cũng  hề   mà vòng   lưng cô  tới nhà vệ sinh.
Lịch sự, xa cách, lạnh lùng.
Tựa như là  xa lạ.
Cảm giác xót xa đột ngột tràn   đôi mắt cô.
Chàng trai năm đó vì cô mà đau lòng dường như   cô bỏ  mãi mãi  một mùa đông ở hòn đảo Kim Đường.
Điện thoại cứ rung lên liên tục.
Tin nhắn từ Lăng Lộ Vũ liên tục chuyển tới.
【Hửm? Ai cơ?】
【Trần Kỵ?】
【Trần Kỵ nào cơ?】
【Trần Kỵ – cái  mà hết lòng thương  đấy ?】
【Người  ?】
Chu Phù cầm điện thoại lên và gõ chữ một cách trống rỗng, tầm  của cô dần mờ  và ươn ướt.
【Có lẽ  …   còn nhận  tớ nữa .】
Mà cô thì vẫn như cũ,  thể nào quên mùa hè năm đó khi cô gặp  Trần Kỵ, khi đó mặt trời  cao tựa như thiêu đốt, hết sức nóng nực.