Nhìn thấy , loại cảm xúc kiềm chế  tự giác  mà trào , cô gái nhỏ cố gắng nhịn cảm xúc   xuống mạnh miệng : “Anh  thể đến thì vì    thể?”
Trần Kỵ nhướng mày, giễu cợt cô: “Cô cũng chỉ  thể ngang ngược với  .”
Cậu  xong, ngữ khí cũng nhẹ xuống một chút, nắm lấy cổ tay cô cụp mắt kiểm tra: “Tên khốn  chạm  chỗ nào của cô?”
Chu Phù bĩu môi: “Tên khốn  chạm  tay  .”
Trần Kỵ  thế, mặt tối sầm ,  định xoay  đạp một cái nữa lên tên ngốc  mặt đất, giây tiếp theo, thấy một tay của  đang cầm tay cô, lúc  mới phản ứng  tên khốn mà cô  là …
Đầu lưỡi thiếu niên lưu manh đẩy đẩy hàm ,  mắng một câu: “Mẹ nó ông đây bảo vệ cô đó.”
“Đi thôi.” Cậu nhàn nhạt .
“Hả?
“Về nhà.”
Chu Phù vốn cũng   tiếp tục ở , ngoan ngoãn gật đầu.
Đi  vài bước, cô đột nhiên nghĩ đến mục đích    ngoài, vội vàng kéo Trần Kỵ : “Cái đó,  vẫn còn  đưa Hứa Tư Điềm về nhà,   uống say .”
Thiếu niên dừng bước  đầu , nhéo má cô: “Cô thật sự  bản lĩnh, còn  khả năng đưa  khác về nhà .”
“…”
“Chờ chút,  gọi điện thoại cho Lục Minh Bạc.”
Nói chung vì âm thanh trong phòng quá lớn, Lục Minh Bạc bên   bắt máy, Trần Kỵ “chẹp” một tiếng: “Theo  trở về một chuyến.”
Chu Phù gật đầu, ngoan ngoãn  cùng.
Đến phòng, Trần Kỵ mở cửa  , Chu Phù im lặng mà  ngoài cửa chờ.
Bên trong  nhanh truyền  tiếng : “Anh Kỵ, bên ngoài là chị dâu ?”
Chu Phù nín thở.
 mà Trần Kỵ   trực tiếp phủ nhận, chỉ  mắng một câu: “Con  nó đừng xen  chuyện của  khác.”
Cô lặng lẽ  , thấy Trần Kỵ tiện tay cầm bình rượu từ  bàn, một tay dễ dàng mở nắp , ngửa đầu uống mấy ngụm, yếu hầu cử động, cho dù chỉ là một góc nghiêng, cũng hoang dã  chịu nổi: “Đi .”
Các  em bắt đầu đùa giỡn: “Đừng để chị dâu ở bên ngoài chờ, mới ăn   bao nhiêu, cùng  ăn một chút .”
Một lát , thấy  lười biếng  , hỏi cô: “Đói ,   ăn gì ?”
Chu Phù lắc đầu,  cũng  kiên trì nữa.
Chỉ  đầu  chào hỏi: “Cô gái nhỏ ngủ sớm,   đây.”
Lúc  , mặt thiếu niên  đổi sắc, giống như đều  từng xảy  chuyện gì bên trong, nhàn nhạt : “Lục Minh Bạc sẽ lập tức  qua.”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-30.html.]
Dường như  Chu Phù nghĩ cái gì,  bổ sung một câu: “Cậu  sẽ   xằng bậy.”
Từ ktv  , trong nháy mắt bốn phía  bao bọc trong yên tĩnh.
Chu Phù  theo bên cạnh Trần Kỵ, theo thói quen cụp mắt liếc mũi chân .
“Nhìn đường.”
“Ờ…”
“Cô   mà lớn lên .” Thiếu niên nhàn nhạt mỉa mai cô. 
“…”  Chu Phù  như lẽ dĩ nhiên: “Không   đang ở đây .”
“…”
Hai    câu nào nữa, khi   một đoạn, Trần Kỵ đột nhiên mở miệng: “Sợ , mới  .”
“Hả?” Chu Phù nắm chặt lòng bàn tay,  mà  sợ , việc xảy  đột ngột, lúc đó cô vẫn còn bối rối, đến lúc nghĩ , sợ đến mức tay chân lạnh ngắt, nhưng mà vẫn là vì thể diện nên mạnh miệng : “Không sợ.”
Thiếu niên  nhạo, căn bản  tin: “Lúc tối nếu lén ,  thể thông báo để  thưởng thức một chút.”
“…”
Một khắc như , cô cảm thấy, cách  đang dùng, như đang xoa dịu cảm xúc sợ hãi trong lòng cô, mà dường như còn   hiệu quả.
Một giây ,   từ  xuất hiện xe mô tô  nhanh qua.
Trần Kỵ dường như ý thức , kéo cô gái nhỏ đến gần bên .
Đợi xe  qua,  nhíu mày, một tay xách Chu Phù  bên trong con đường nhỏ, ngữ khí từ ấm áp dịu dàng, biến về hung dữ: “Đi ở bên trong.”
“…”
Ngày cuối tuần   học, Chu Phù ôm điện thoại đợi cả buổi sáng, cuối cùng lúc đang ăn cơm trưa, cũng đợi  Hứa Tư Điềm báo bình an.
Tối qua  khi cô về đến nhà là ngủ, mãi cho đến bây giờ mới mở mắt.
 như lời Trần Kỵ , Lục Minh Bạc cũng   bậy một chút nào, thậm chí tuân thủ nguyên tắc  chút quá đáng, Hứa Tư Điềm   gì mà oán giận: “Bạn cùng bàn, tớ say thành như ,   cũng chỉ lễ độ khách khí đỡ tớ bằng một tay.”
Giọng  cô  yếu ớt, như đang lẩm bẩm: “Nếu là Chu Chi Tình,   hận  thể ôm công chúa  bộ quãng đường.”
Chu Phù: “…”
“Chúc Chúc, tớ   đến thứ hai tuần .” Hứa Tư Điềm đột nhiên  một câu  đầu  đuôi.
“Hả?” Chu Phù  hiểu.
“Thứ hai tuần   đổi chỗ, lúc mới  học, tớ cố ý đến muộn, mới  thể  cùng bàn với  .”
Hứa Tư Điềm mất mát : “Tớ   đổi chỗ.”
Chu Phù đột nhiên  lên tiếng, trong đầu nhịn   hiện lên bộ dạng Trần Kỵ  sấp ở bên cạnh cô ngủ bù.
Cô…cũng  .