Buổi sáng ngày thứ tư, Trần Kỵ dựa theo lệ thường chủ động báo cáo hành trình của  cho cô một , trong lúc cố ý nhấn mạnh một câu: “Đêm nay với cục quy hoạch bên  hẳn là  một bữa tiệc, vốn xã giao đều là Lục Minh Bạc , nhưng đám  cục quy hoạch  thích ở bữa tiệc trò chuyện phương án, Lục Minh Bạc   hiểu nên  liền đồng ý.”
 
Nói xong,  bổ sung một câu: “Không  con gái.”
 
Chu Phù  nhịn  : “Có cũng  .”
 
Thái độ  rõ ràng vô cùng rộng lượng và sáng suốt, đổi  là  đàn ông khác  sớm vụng trộm vui vẻ, nhưng mà đến bên Trần Kỵ dường như sẽ  thích  nữa.
 
Trần Kỵ mím môi thẳng tắp, bình tĩnh  cô gái tràn đầy nụ  trong video, đột nhiên   tự nhiên : “Sao    chứ? Bà Trần, em  chiếm hữu với chồng em,  lẽ  mãnh liệt hơn một chút chứ.”
 
“Gặp  chuyện , em nên nghiêm mặt, lấy  chút khí thế hung dữ, uy h.i.ế.p ,      cô gái khác, nếu  ngay cả phòng ngủ em cũng  cho  , đuổi  đến phòng sách ngủ.” Trần Kỵ  như   dạy cô tiến hành một  ràng buộc  voi đòi tiên với .
 
Chu Phù  , mở miệng  tiếp: “Sau đó   thể nhân cơ hội đưa em  phòng sách tăng ca ?”
 
Người đàn ông thấp giọng   tiếng: “Thông minh.”
 
Chu Phù: “… Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
 
Lần  ở phòng sách, khiến cho cô suýt chút nữa  bóng ma đối với phòng sách. Sau đó mỗi   , cô luôn cảm thấy mấy bức tranh nghệ thuật  tường đều chỉ trỏ cô, quá  hổ.
 
Buổi tối Lục Minh bạc tới đón Trần Kỵ  đến bữa tiệc. Trong lúc đó,  bàn mỗi  đều bày những loại rượu  màu sắc khác , ngoại trừ Trần Kỵ.
 
Lục Minh Bạc quả thật  thể tin ,  đàn ông  thật vất vả mới  mặt xã giao một chuyến,  mà còn ở  mắt bao , gọi cho  một ly nước chanh.
 
Lục Minh Bạc nhịn   “chậc” một tiếng, chỉ  ly màu cam vàng  nhíu mày: “Anh,  như ,      vẻ quá đáng  ?”
 
Mặt Trần Kỵ  chút  đổi liếc   một cái: “Cậu   vợ,  hiểu cái rắm.”
 
Lục Minh Bạc: “… Hứa Tư Điềm cũng mặc kệ những chuyện  của em.”
 
Đang , Mấy  cục quy hoạch đối diện cũng đưa ánh mắt về phía Trần Kỵ,  mặt mang theo ý  mở miệng trêu chọc: “Tổng giám đốc Trần,   uống rượu ?”
 
Ngón tay Trần Kỵ cài cà vạt kéo nhẹ,  nhạt: “Bà xã trong nhà quản nghiêm,  ngửi  mùi t.h.u.ố.c lá và mùi rượu, nếu  trở về  sẽ  mắng.”
 
Lục Minh Bạc ganh tị đến trợn trắng mắt, khẽ kéo ống tay áo Trần Kỵ xuống, thấp giọng xì xào bàn tán: “Anh, chị dâu nhỏ    công tác ? Em nhớ là vẫn  về  ?”
 
Mặt Trần Kỵ  đỏ tim  đập “Ừm” một tiếng.
 
Lục Minh Bạc: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-300.html.]
 
Cho nên,  , ở đây, giả bộ bức bách cái gì chứ?!!
 
Trần Kỵ lười phản ứng  ,  bà xã kiêu ngạo, ở    thể hiện vô cùng tinh tế.
 
Lục Minh Bạc lắc đầu, thật sự  chút   nổi nữa. Sau khi tiện tay rót mấy ngụm rượu,  vặn  thấy điện thoại  bàn sáng lên.
 
Chấn động theo đó mà đến,   thờ ơ liếc mắt, thấy tên  gọi là Hứa Tư Điềm, đột nhiên động tác lưu loát đưa điện thoại đến  mặt Trần Kỵ, dáng vẻ trong nháy mắt kiêu ngạo đến  chịu nổi: “Anh,  xem, thật sự ngại quá, cô   gọi tới kiểm tra, theo dõi vô cùng nghiêm ngặt, ngẫm  còn  phức tạp.”
 
Biểu cảm vốn còn đang đắc ý của Trần Kỵ trong nháy mắt trầm xuống một chút.
 
Lục Minh Bạc thấy thế, vội vàng bắt đầu báo thù: “Sao  ? Chị dâu nhỏ cũng  kiểm tra  ? Vậy em thật hâm mộ ,   loại phiền nhiễu từng giây từng phút  nhớ đến .”
 
Trần Kỵ: “…”
 
Lục Minh Bạc giơ điện thoại lên: “Không  nữa, em  ngoài  điện thoại đây.”
 
Trước khi  khỏi cửa,   còn cố ý  cảm thán một câu: “Anh, em cũng thật hâm mộ , nhiều tự do,    đúng ?”
 
 cái rắm.
 
Lục Minh Bạc  , mặt Trần Kỵ liền   đen .
 
Anh cụp mắt lấy điện thoại , gửi tin nhắn cho Chu Phù:【Về khách sạn  ?】
 
Chu Phù hồi lâu mới trả lời :【Ừm, em đang đắp mặt nạ.】
 
Trần Kỵ:【Buổi sáng      với em, buổi tối  bữa tiệc ?】
 
Chu Phù đương nhiên trả lời :【Ừm, cho nên em   quấy rầy ,     thiết !】
 
Trần Kỵ:【Em   ý định kiểm tra gấp gì ?】
 
Chu Phù:【Không  ý định nhé.】
 
Trần Kỵ   nên tức giận  nên , đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy gò má:【Chỗ em ở là phòng  02913 khách sạn Quân Duyệt Quốc Tế đúng ?】
 
Vẻ mặt Chu Phù mơ hồ:【Ừm,  ?】
 
Mặt Trần Kỵ  chút  đổi:【Chờ  đến.】