Quan hệ giữa đồng nghiệp bộ phận thiết kế Phù Trầm mặc dù  , luôn đoàn kết, nhưng giao tiếp vô cùng khéo léo  chừng mực. Vào ban đêm, mặc dù  chuyện gì quan trọng cũng chỉ do  cùng giới thông báo cho .
 
Nghĩ , Chu Phù dứt khoát từ trong bồn tắm  dậy, tùy ý cầm khăn tắm thô và to bọc ,  chân trần nhón mũi chân  nhanh tới cạnh cửa.
 
Lúc đóng tay nắm cửa, cô cũng  nghĩ nhiều, đáp  tiếng chuông cửa liền mở  một khe hở.
 
Trong nháy mắt tầm mắt   ngoài, vẻ mặt Chu Phù lúc  sửng sốt.
 
Ngón tay nắm tay nắm cửa siết chặt theo bản năng, tầm mắt cô chậm rãi di chuyển từ  điện thoại lên , cuối cùng dừng ở  mặt Trần Kỵ.
 
Chu Phù kinh ngạc khẽ há miệng nhưng nhất thời   nên lời.
 
Người đàn ông rũ mắt thoáng  cách ăn mặc của cô giờ phút , ánh mắt trong nháy mắt ảm đạm, sắc mặt cũng  trầm xuống, bàn tay to nắm lấy cổ tay nhỏ bé yếu ớt của cô gái nhỏ,  dùng chút sức  liền nghiêng , nhẹ nhàng thoải mái bước  nhà.
 
Một tay Chu Phù  Trần Kỵ ấn ở  cửa, tay còn  vô thức xách khăn tắm  ngực, tim  khống chế  tăng tốc.
 
Vừa mừng  sợ  bắt đầu căng thẳng.
 
“Sao   tới đây?” Thấy Trần Kỵ chậm chạp   gì, Chu Phù nhịn   mở miệng.
 
“Sao   tới đây ?” Sắc mặt  đàn ông    lắm, thẳng thắn hỏi ngược  một câu, đuôi mắt rũ xuống, ánh mắt  dừng   bàn tay nhỏ bé cầm khăn tắm của cô vài giây,  nhanh  trở   mặt cô, “Không  là   tới,  dám tùy tiện mở cửa cho  khác ?”
 
Chu Phù cắn môi, giọng   yếu: “Em tưởng chị Phương Hân và Đình Đình…”
 
“Không quen cuộc sống nơi đây,    ở đây, nếu  tới là   ý đồ , em gọi ai đây?” Giọng  Trần Kỵ mang theo chút nghiêm túc, “Ăn mặc như  mà dám mở cửa, lá gan cũng  lớn , nơi  là khách sạn,     đắn nhiều như gạo.”
 
Chu Phù tự  đuối lý, cẩn thận nâng mi  ,  nhanh  cúi đầu xuống, rầu rĩ trả lời : “Em  …”
 
“Lo lắng cho em, em còn uất ức .” Trần Kỵ  nhanh  thả lỏng thái độ, “Được  ,    nữa.” 
 
Mỗi  cô chỉ cần bày  biểu cảm ,  liền hết cách với cô,  nỡ  thêm một câu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-302.html.]
Chu Phù phồng má, cuối cùng  gan ngẩng đầu    nữa.
 
Cô luôn cảm thấy cảnh tượng  mắt cực kỳ  chân thật.
 
Vừa  lúc tắm,  đàn ông cô còn đang liều mạng nhớ nhung, rõ ràng hơn hai tiếng  lúc  chuyện phiếm với cô  Wechat, còn  đang xã giao, còn cách Bắc Lâm hơn hai tiếng  xe,  chỉ chớp mắt  thật sự giống như  ảo tưởng, bỗng nhiên xuất hiện ở  mắt.
 
Như là từ  trời giáng xuống.
 
Cô gái nhỏ ngửa đầu liếc  . Một giây ,  chút do dự kiễng mũi chân lên, hai cánh tay trắng nõn tinh tế vòng qua cổ  đàn ông, hai chân cô thuần thục quấn quanh hông , chủ động đưa   n.g.ự.c .
 
Trần Kỵ cũng  nghĩ ngợi, lúc  đưa tay nâng cô gái nhỏ vững vàng.
 
Chu Phù lập tức chôn khuôn mặt nhỏ nhắn ở giữa cổ , lời  mềm mại, mang theo chút ý tứ  nũng  hỏi  một : “Sao  tới đây ?”
 
“Nhớ em.”
 
Trần Kỵ đáp tương đối thẳng thắn,  chút quanh co lòng vòng.
 
Chu Phù cảm thấy ấm áp, bỗng nhiên  loại xúc động  , thanh âm rầu rĩ tràn : “Em cũng  nhớ …”
 
Trần Kỵ hừ  một tiếng, tiếng  bởi vì một câu nhớ nhung  của cô, thật    vô cùng sung sướng, nhưng vẫn   tự nhiên mà mỉa mai cô một câu: “Em cũng nhớ  ? Sao   cảm giác  nhỉ.”
 
Người đàn ông giữ tư thế , ôm cô xoay  rời khỏi cạnh cửa, chân dài bước  trong phòng, hiếm khi ấu trĩ : “Ngay cả canh gác cũng   thời gian kiểm tra, còn  nhớ .”
 
Chu Phù nhịn : “…”
 
Trần Kỵ tiếp tục : “Em   , mấy   bàn  , lúc đến giờ, điện thoại  bàn ai nấy đều vang lên, tất cả đều bảo là bà xã trong nhà gọi tới kiểm tra.”
 
“Ngay cả tên khốn Lục Minh Bạc cũng nhận  điện thoại, còn liên tục giơ tên hiển thị lên khoe khoang với .”
 
Chu Phù: “…”
 
“Đời   từng thua triệt để như .” Trần Kỵ nắm cằm cô, lập tức chống  lên cửa kính sát đất.