Chu Phù lúc  thật sự nhịn   nở nụ : “Trần Kỵ,  bao nhiêu tuổi ? Còn  trưởng thành , chuyện  cũng cần  ganh đua .”
 
Người đàn ông lưu manh kéo khóe môi, đôi mắt thâm thúy trong nháy mắt  đổi sắc thái, “Ông đây  lớn ,   em rõ ràng nhất ?”
 
Chu Phù sửng sốt một chút,  nhanh liền kịp phản ứng,  hổ cầm nắm đ.ấ.m đập lên vai : “Trần Kỵ!”
 
“Tiết kiệm chút sức .” Trần Kỵ lười biếng  một câu, ánh mắt  lưu luyến trong khăn tắm cô buông , “Giữ  tiếng , đợi lát nữa  lúc em kêu đấy.”
 
“Kỳ kinh nguyệt hết  chứ?” Anh nhớ rõ ngày của cô.
 
“Hả?”
 
Chu Phù sửng sốt,  đợi cô trả lời, bàn tay to của Trần Kỵ  nhanh liền dò xét xuống,  đó hài lòng hừ  một tiếng: “Vừa      nhớ  ?”
 
Tim Chu Phù đập dữ dội, âm sắc cực yếu: “Ừm…”
 
“Được.” Trán hai  chạm , Trần Kỵ ngang ngược trói buộc   giữa  và cửa sổ sát đất, “Để  xem rốt cuộc nhớ nhiều bao nhiêu.”
 
Chu Phù: “…”
 
Sau một đêm ân ái, kết quả cuối cùng chính là nhiệm vụ điều tra nghiên cứu căn cứ sáng hôm  của Chu Phù, Trần Kỵ dậy sớm  cô  thành cùng đội.
 
Lúc  đàn ông trở  khách sạn, cô còn  tỉnh , cô gái nhỏ cuộn  trong chăn, nhô lên một chỗ.
 
Trần Kỵ  phòng tắm rửa tay,  khi   cởi áo khoác, mới rón rén  tới bên giường.
 
Một buổi sáng  qua, Chu Phù vẫn nhắm mắt ngủ say như cũ.
 
Trần Kỵ  ở đầu giường im lặng liếc  một lát, khóe môi  cong lên, cuối cùng cẩn thận thò tay , vỗ nhẹ lên khuôn mặt ấm áp nóng bỏng của cô: “Dậy ăn cơm, đói cả buổi sáng , nếu  lót bụng thì  dày sẽ đói chết.”
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Phù nhăn ,  tự chủ thò tay , ôm chặt bàn tay to của  đàn ông đặt bên má ,  đó mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.
 
Trần Kỵ buồn  khẽ véo má cô: “Đứng lên, ngoan,  gọi khách sạn đưa cơm, sắp tới .”
 
Chu Phù “A” một tiếng, mơ hồ : “Em còn buồn ngủ…”
 
Trần Kỵ nhịn   : “Sao  buồn ngủ như  chứ?”
 
“Còn   trách …” Mắt Chu Phù cũng   sức lực mở .
 
“Được, trách .” Trần Kỵ  vươn tay ôm cô từ trong chăn , “Vậy ăn xong  ngủ tiếp.”
 
Cô gái nhỏ lười biếng ôm chăn   giường, cả  mơ hồ   dáng.
 
Sau một lúc lâu, cô bỗng nhiên phục hồi tinh thần , sốt ruột  về phía Trần Kỵ: “Xong , điều tra nghiên cứu,   em đến muộn  !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-303.html.]
 
Cô  xong liền giả vờ  từ  giường xuống, động tác dồn dập.
 
Trần Kỵ cầm tay cô, nhét   trong chăn,  đó lập tức đẩy xe thức ăn khách sạn đưa lên bên cạnh đầu giường cô, buồn  : “Không  đến muộn,  chính xác là bỏ bê công việc.”
 
Chu Phù: “…?!!!”
 
Trần Kỵ tiếp tục : “ em yên tâm, nhiệm vụ của em, buổi sáng    em  thành .”
 
Chu Phù: “…”
 
Xong ,   xong , Trần Kỵ ngàn dặm xa xôi tới bên   cô   sáng sớm, đám  trong bộ phận thiết kế , dùng đầu ngón chân nghĩ cũng  thể nghĩ   rằng cô vắng mặt vì nguyên nhân gì.
 
Rõ ràng đều là ,     thể liều mạng tăng ca  ban đêm, ban ngày còn  thể  tinh thần phấn chấn tiếp tục tăng ca.
 
Mà cô  hận  thể trực tiếp ở  giường.
 
Thường xuyên qua , Chu Phù cũng tỉnh táo  ít, cô lười biếng từ  giường xuống,  phòng tắm rửa mặt xong  , thấy Trần Kỵ đang dọn thức ăn cho cô.
 
Cô gái nhỏ lơ đãng  rèm cửa sổ đang đóng chặt, bật cả đèn led thanh nhôm, thuận miệng hỏi một câu: “Ban ngày ban mặt  mở đèn  gì ,   kéo rèm cửa sổ, kéo rèm cửa sổ sáng hơn một chút.”
 
Cô  xong,  tới  cửa sổ sát đất theo lẽ tự nhiên.
 
Trần Kỵ lười nhác nhấc mí mắt, liếc thấy ngón tay cô nắm rèm cửa sổ, giả vờ  kéo,   bụng nhắc nhở một câu: “Đề nghị của  là,  nhất em  nên kéo rèm cửa sổ .”
 
Chẳng qua lúc đề nghị   đưa ,  hiển nhiên  muộn, Chu Phù cũng   ý  .
 
Rèm cửa sổ  cô nhẹ nhàng kéo đến bên cạnh, trong phòng thoáng cái sáng ngời.
 
Trong nháy mắt Chu Phù  lòng ngước mắt lên, nụ  cứng đờ  mặt.
 
Trên cửa sổ sát đất to như ,  là dấu bàn tay lớn nhỏ.
 
Ký ức nhanh chóng  kéo trở  màn đêm vài tiếng .
 
Chu Phù vắt hết óc cũng chỉ  thể nghĩ  hai chữ để hình dung khái quát.
 
—— Khó coi
 
——
 
Tác giả  lời  :
 
Trần Kỵ: Bảo em đừng kéo rèm cửa sổ, bây giờ vui vẻ  hả?
 
Chu Phù: …