Anh Luôn Ở Đây - Chương 304

Cập nhật lúc: 2025-03-05 13:03:43
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt Chu Phù chút đổi trở bàn ăn thì hai tấm rèm cửa sổ sát đất khôi phục trạng thái đóng chặt mấy phút .

 

Trần Kỵ liếc mắt về phía cách đó xa, cảm thấy buồn , trong lòng nhịn sinh chút ý niệm khi dễ cô, cố ý : “Sao em kéo rèm cửa sổ thế?”

 

Chu Phù: “…”

 

Lúc Chu Phù hề để ý đến .

 

Không nhận phản hồi, chỉ là trong dự liệu, Trần Kỵ tiếp tục nhịn , nghiêm túc dùng lời cô đùa: “Ban ngày ban mặt em kéo rèm cửa sổ gì? Kéo rèm cửa sổ thể sáng hơn một chút, ánh sáng tự nhiên hơn chứ?”

 

Chu Phù cảm thấy hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị: “Trần Kỵ!”

 

Trần Kỵ đang lột gạch cua và thịt chân cua cho cô, thấy khiến nóng nảy, nhanh chậm cầm một chiếc đũa và bóc nó , tỉ mỉ chấm nước dấm gừng, cử chỉ tự nhiên đút đến bên miệng Chu Phù.

 

Chu Phù vốn dấu tay của cả cửa sổ sát đất chọc cho hổ khô khốc, đắn chọc cho hổ vô cùng. Cô đang cau mặt tức giận, nào ngờ một đũa thịt cua thơm ngào ngạt đút đến bên miệng, rõ ràng trong đầu còn đang c.h.ế.t vì sĩ diện, miệng vô cùng thành thật mở ăn một miếng.

 

Bộ dạng tự nhiên ở trong mắt Trần Kỵ quả thật đáng yêu chết, suýt chút nữa nhịn .

 

Sau khi Chu Phù ăn một miếng mới cảm thấy mất mặt, nhưng chịu nổi sự hấp dẫn của đồ ăn, nghĩ dù ăn cũng ăn , ở mặt Trần Kỵ cũng đầu tiên mất mặt, ánh mắt dứt khoát hiệu đút thêm một đũa nữa.

 

Cơn tức xem như tiêu tan.

 

Cô cầm lấy chiếc đũa Trần Kỵ đưa tới, khi tự ăn vài miếng, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu hỏi : “Hạng mục tiêu chí Bắc Lâm của kết thúc?”

 

“Không nhanh như .” Trần Kỵ , “Hạng mục giai đoạn đầu đều bận rộn mấy tháng, mấy bên cùng trao đổi.”

 

Chu Phù cắn đũa tiếp tục hỏi: “Vậy gần đây bận ?”

 

“Bận chứ.” Trần Kỵ chẳng thèm để ý trả lời một câu.

 

“Vậy còn hơn nửa đêm chạy tới, hơn hai tiếng xe.” Chu Phù nhớ tới một lái xe hơn hai tiếng, cũng khó tránh khỏi đau lòng.

 

Trần Kỵ bỗng nhiên nở nụ ủ rũ, lời thản nhiên, tin giật gân: “Vì ngủ với bà xã, từ chối vất vả.”

 

Chu Phù: “…”

 

Có thể lập tức đuổi ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-304.html.]

Chu Phù che giấu thần sắc bắt đầu hỏi: “Anh định khi nào thì trở về?”

 

“Vậy đuổi ?” Trần Kỵ cụp mắt chồng thịt cua bóc cho cô, tỉ mỉ bóc sáu con chừng mười phút, ăn một miếng mà hầu hạ cô bộ, cô còn cam lòng hạ lệnh đuổi khách cho , đàn ông lắc đầu, đến cưng chiều bất đắc dĩ, “Vô ích chứ .”

 

Trần Kỵ nhanh chậm đáp: “Ăn cơm trưa với em xong liền , buổi chiều còn cuộc họp mở, hơn hai tiếng xe, đến Bắc Lâm vặn.”

 

Chu Phù nghiêng đầu cửa sổ sát đất, chuyện chút nhăn nhó: “Vậy khi , lau cửa sổ sát đất …”

 

Trần Kỵ cúi đầu tiếng: “Có nhân viên quét dọn.”

 

“Em còn ở đây vài ngày, vệ sinh em thế nào?” Chu Phù yếu ớt trừng mắt .

 

“Xấu hổ như ? ” Trần Kỵ buồn l.i.ế.m môi,” Vậy em van xin , lời dễ , sẽ lau.”

 

“…”

 

Chu Phù dứt khoát : “Vậy quên , em tự lau.”

 

Người đàn ông lau tay xong, liền nhịn véo má cô: “Em lau cái rắm.”

 

Cuối cùng Trần Kỵ , Chu Phù ôm đĩa trái cây rửa sạch sô pha nhỏ bên cửa sổ sát đất giám sát, thỉnh thoảng tiến đến bên cạnh đút vài miếng. Nhìn dấu tay lau sạch sẽ từng chút một, Chu Phù bất chợt nhớ tới tối hôm qua khi Trần Kỵ mới phòng cô, nghiêm túc giáo dục cô.

 

Chu Phù suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mở miệng : “Anh đúng.”

 

Trần Kỵ: “?”

 

Động tác lau kính tay đàn ông ngừng, chỉ hờ hững hỏi: “Cái gì?”

 

“Cửa khách sạn quả thật thể tùy tiện mở.” Chu Phù nhét quả kỳ lạ trong miệng, mơ hồ , “Không cẩn thận liền để cho ngay thẳng cơ hội lợi dụng.”

 

Trần Kỵ phản ứng nhanh, Chu Phù dứt lời, liền nhịn tiếng: “Em thật giỏi, Chu Phù.”

 

“Chờ về nhà sẽ trừng trị em một bữa.” Anh lau xong một chút dấu tay cuối cùng, nghiêng đầu xuống cô, “Cho em xem, rốt cuộc cái gì mới gọi là ngay thẳng.”

 

Chu Phù: “…”

 

Lúc hai ở gần thì cãi , đợi đến khi Trần Kỵ thật sự , Chu Phù bắt đầu luyến tiếc.

 

Lúc tiễn đến cửa, nhịn dính .

Loading...