Cằm Trần Kỵ để ở đỉnh tóc cô, một tay ôm ở bên hông cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ vài cái, mặc cho cô lưu luyến rời trong lòng một lát, ngoài miệng vẫn quan tâm khống chế : “Cố gắng theo Phương Hân lão Dư, cái gì cứ thẳng, tất cả sẽ chăm sóc em.”
“Em .” Hai má Chu Phù vùi ở n.g.ự.c cọ hồi lâu, mới chậm rãi buông , “Về đến nhà thì gọi video cho em nhé.”
“Được.”
Ngày Trần Kỵ rời , bên Chu Phù liền đổ mưa lâu ngừng.
Căn cứ hạng mục là ngoài trời, mưa quá lớn, nhiệm vụ điều tra nghiên cứu cũng theo đó gác , thời gian công tác thể kiểm soát bắt đầu kéo dài về phía .
Một đám trong tổ dự án cách nào khỏi khách sạn, đơn giản ghé một chỗ vui chơi giải trí, mỗi ngày chạy đến nhà hàng và viện dưỡng sinh tầng giữa khách sạn.
Phương Hân nghiên cứu chăm sóc, cũng tiền thừa hưởng thụ, cho tới nay đều là khách quen của các thẩm mỹ viện dưỡng sinh lớn ở Bắc Lâm. Trong lúc rảnh rỗi, ít dẫn đầu dẫn Chu Phù và Đơn Đình Đình massage mặt bóp chân.
Hôm nay ba áo tắm, thoải mái trong thẩm mỹ viện massage mặt, điện thoại của Chu Phù vang lên.
Còn nhận, Đơn Đình Đình hiểu : “Chắc chắn là sếp .”
Phương Hân đến vô cùng mập mờ, mặt nạ dưỡng da cũng thể thích ứng: “Lúc ban đầu hai là một đôi, tiên chị còn chút quan niệm, cảm thấy Chúc Chúc của em mềm mại yếu ớt, sếp thì , kết quả đó mới phát hiện rằng sếp Chúc Chúc mới gọi là .”
Chu Phù hổ nhận video, đầu bên video, đàn ông ngay cả chào hỏi cũng gọi, câu đầu tiên chính là: “Kết thúc ? Rốt cuộc khi nào em về nhà?”
Chu Phù trong video, điều chỉnh vị trí mặt nạ, cố nén : “Vẫn , trời vẫn đang mưa, thể hai ngày nữa mới về.”
Đầu tâm tình Trần Kỵ rõ ràng sa sút: “Hai ngày em cũng với qua hai ngày nữa, hai ngày hai ngày.”
“Thời tiết , căn cứ hạng mục cũng cho .” Chu Phù trôi chảy.
Trần Kỵ nghiến răng nghiến lợi, cách gì với cô: “Thật thông báo nhân sự đuổi em , đó ông đây lập tức đón em về.”
Chu Phù buồn trừng một cái: “Còn , đang gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-305.html.]
Trần Kỵ vô cùng hào phóng, thẳng thắn vô tư ống kính một vòng quanh , giọng mang theo chút u oán: “Một trong phòng.”
Chu Phù nhận lúc ở nhà, : “Trung thực như ? Không xã giao ?”
Người đàn ông tự nhiên hừ nhẹ một tiếng: “Bà xã kiểm tra xã giao, ý nghĩa nữa.”
Chu Phù buồn .
Ngày hôm cuối cùng cũng nghênh đón nắng mong đợi nhiều ngày.
Lão Dư cũng ngoài lâu như , ít nhiều cũng chút nhớ nhà, tập hợp và mở một cuộc họp nhỏ, phân công nhiệm vụ một nữa, tận lực nắm chắc thời gian, cố gắng rõ tất cả những gì cần nghiên cứu trong một ngày, sớm thả về nhà nghỉ ngơi.
Đoàn ai nấy đều nóng lòng về nhà, hiệu suất thành nhiệm vụ cũng tăng gấp bội. Hơn bốn giờ chiều, hào hứng trở về khách sạn thu dọn hành lý, cùng lên xe buýt trở về.
Chu Phù vốn định với Trần Kỵ một tiếng, suy nghĩ một chút, cô cất điện thoại, chuẩn cho một bất ngờ nho nhỏ.
Lão Dư thiết bảo tài xế lái xe trực tiếp đến lầu khu chung cư nhà Chu Phù, dựa theo lời dặn dò của Trần Kỵ đó, chăm sóc Chu Phù thật , vì thế tranh Chu Phù xách vali đến cửa thang máy mới yên tâm rời .
Lúc thang máy tới cửa nhà, hơn bảy giờ tối, Chu Phù cẩn thận mở cửa , đón đầu tiên chính là Cô Lỗ.
Thằng nhóc thấy Chu Phù lâu gặp, hưng phấn vòng quanh cô.
Trần Kỵ lười biếng sô pha, trong tay cầm điều khiển từ xa, yên lòng từng giây từng giây đổi kênh, liền tâm tư xem ti vi.
Trong nhà lớn, trong lúc nhất thời thấy động tĩnh ở cửa.
Chu Phù lặng lẽ để vali xuống, rón rén phòng khách. Giây tiếp theo thấy đàn ông, cô quan tâm lập tức nhào tới .
Một bên tay Trần Kỵ vòng ở bên hông cô theo bản năng, che chở , cho cô ngã xuống.
Phản ứng là trong nháy mắt cô trở về, ánh mắt vốn ảm đạm ánh sáng thoáng cái sáng lên, hô hấp đều trở nên nặng nề.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn vùi ở trong lòng , hai má dán ở n.g.ự.c , một lát nhỏ giọng : “A Kỵ, tim đập nhanh như …”