Buổi sáng  khi Chu Phù phân lão Dư  một  khu vực  tay , cách giờ tan tầm buổi trưa còn gần bốn mươi phút.
 
Trong  thời gian  cô luôn dễ mệt rã rời,  khi bảo tồn xong bản vẽ thả chuột xuống, đầu ngón tay véo sống mũi,  xoa gáy duỗi lưng mấy cái.
 
Cảm thấy vẫn  tỉnh táo, cô dứt khoát cầm một cái chén từ chỗ   lên, chuẩn    cho tỉnh táo,   phòng  gọi đồ uống.
 
Có lẽ là động tĩnh  lớn, đang định rời  thì Phương Hân và Đơn Đình Đình dồn dập  về phía cô.
 
Phương Hân  biểu cảm bất lực của cô vài , giương mắt mở to  thiết hỏi: “Lại buồn ngủ ?”
 
Chu Phù cong môi gật đầu, nhẹ nhàng đáp  cô ,  cũng  lớn: “Dạ, cho nên em  lên  một chút để tỉnh táo.”
 
Phương Hân như  điều suy nghĩ, một lát  tiếp tục : “Gần đây hình như em thường xuyên buồn ngủ,    thể  chút  thoải mái ?”
 
Bước chân Chu Phù rời  liền dừng , còn thật cẩn thận nhớ  một lát, nhưng  nhớ tới  chỗ nào  thoải mái.
 
Từ  khi ở bên Trần Kỵ,  sự chăm sóc của , mắt thường  thể thấy   thể của cô càng ngày càng ,  nhiều bệnh cũ  đây thường mắc cũng  thật lâu  tái phát,  dày  đau nữa, cảm mạo  phát sốt cũng hiếm khi , ngay cả kinh nguyệt   quy luật nhiều năm cũng một  nữa khôi phục bình thường, lúc tới cũng   bao nhiêu cảm giác,  hề giống như  đau đến khó  thể chịu đựng.
 
Cho dù trong quá khứ tâm lý cô  chút bóng ma và chướng ngại, phản ứng trực tiếp cũng là ban đêm trắng đêm  ngủ , mà trong  thời gian , động một chút là mệt mỏi,  đây  bao giờ .
 
Chu Phù vội vàng  về phía Phương Hân lắc đầu: “Đều  , chắc là   chỗ nào  thoải mái ạ.”
 
Biểu cảm  mặt Phương Hân ít nhiều mang theo chút hoang mang  nghĩ .
 
Đơn Đình Đình bên cạnh là fan CP của Chu Phù và Trần Kỵ dường như cũng  hiểu,   lúc  vẻ mặt  đến mập mờ, đưa tay vỗ bả vai Phương Hân: “Ôi chao chị Hân Hân, chị  lập gia đình ,  còn  hiểu bằng chó độc  như em chứ.”
 
Chu Phù  chút mơ hồ: “?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-307.html.]
Đầu óc Phương Hân cũng nhất thời   : “?”
 
Cái miệng nhỏ nhắn của Đơn Đình Đình đắc ý  dài dòng, mở miệng liền tới,  đè thấp chút tiếng , chỉ cho ba cô gái nhỏ  nội bộ: “Nhất định là sếp   tự chủ, chịu  nổi Chúc Chúc hấp dẫn,  quá tiết chế mới dẫn đến thế.”
 
Chu Phù: “…”
 
Đơn Đình Đình phân tích đạo lý rõ ràng, hơn nữa  chút  hổ: “Em  sớm  , sếp   ở nhà   bên , một   thể đấu với mười mấy , tức giận đánh  cũng  th/ở dốc một chút nào,   bóng rổ cũng đánh tương đối lợi hại. Theo em thấy, vóc dáng với sức lực của sếp thì mỗi buổi tối  giày vò Chúc Chúc ba đến năm tiếng chắc là sẽ  bỏ qua.”
 
Chu Phù hít sâu một , ba đến năm tiếng đồng hồ… Cô  còn đoán  chuẩn, một  buổi tối  cần dậy sớm  , thậm chí còn quá đáng.
 
Đơn Đình Đình bấm ngón tay bắt đầu tính toán: “Năm giờ rưỡi chúng  tan ca, ăn một bữa cơm giúp cho tiêu hóa  tắm rửa,  thêm ba đến năm tiếng nữa, tính như , chắc chắn Chúc Chúc ngủ  đủ giấc. Vậy ban ngày mệt mỏi cũng quá bình thường.”
 
Lúc  Chu Phù chỉ  tìm một cái khe để chui xuống,  hề phản bác.
 
Phương Hân là một   kết hôn,  tình huống hàng ngày của đại đa  vợ chồng  khi kết hôn, thấy Chu Phù  lên tiếng, cô  vỗ nhẹ tay Đơn Đình Đình khoát lên vai : “Con nhóc  em  cái gì ?”
 
“Người từng trải  cho em , kết hôn  sẽ  nhiệt tình như lúc còn trẻ khi yêu đương .” Phương Hân giống như dỗ trẻ con véo má Đơn Đình Đình, “Sớm chiều ở chung lâu dần   gì khác biệt với  , sẽ  giống như bọn trẻ các em xem  TV, cả ngày   việc gì trong đầu cũng chỉ  lên giường.”
 
Chu Phù li ếm môi ,  ngại lên tiếng, nhưng  cô  cảm thấy Trần Kỵ giống như thuộc về Phương Hân , giống như tuyển thủ cả ngày   việc gì trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện lên giường…
 
Phương Hân giáo dục Đơn Đình Đình xong,   đầu  về phía Chu Phù, ân cần hỏi: “Có  lão Dư giao nhiệm vụ cho em quá nhiều , thời gian  việc   xong, lén mang về nhà tăng ca ?”
 
Chu Phù dừng , hai má  chút khô, kiên trì phụ họa: “Là… là tăng ca ạ.”
 
 là tăng ca, nhưng   lượng công việc nhiều, mà là lãnh đạo cấp cao   ,  đe dọa  dụ dỗ mạnh mẽ gia tăng lượng nhiệm vụ ngoài  dư công tác.
 
Nói tóm , Trần Kỵ,   .
 
Phương Hân  đồng hồ, tiện tay lưu  văn kiện  từ chỗ   dậy,  tới bên cạnh Chu Phù, đưa tay xoa xoa đỉnh tóc cô: “Được, vất vả