Tim đập nhanh dường như bởi vì hành vi ấu trĩ hiếm   của Trần Kỵ, cô bình tĩnh một chút.
 
Anh luôn  thể dùng đủ loại phương thức, cho cô cảm giác an  liên tục  ngừng.
 
Một giây , Chu Phù gọi điện thoại video qua. Đầu bên  video, Trần Kỵ  thấy hai que thử thai lắc lư của cô, vẻ mặt  sửng sốt như trong dự đoán.
 
 điều khiến Chu Phù  nghĩ tới đó là,  đàn ông  chỉ sửng sốt mà  chuyện  còn mang theo chút cà lăm rõ ràng.
 
Anh căng thẳng.
 
Chu Phù hiếm khi thấy  căng thẳng.
 
Chỉ  vài , dường như đều  liên quan đến cô.
 
Trần Kỵ gần như là  tiên bỏ  một bàn xã giao,   một lời cũng   đầu  liền lái xe về nhà.
 
Trong lúc đó, ngay cả video cũng  nỡ cúp máy, cứ giữ kết nối như  cho đến khi  về đến cửa nhà.
 
Chu Phù mở cửa,   sô pha nhỏ trong thang máy căng thẳng chờ đợi.
 
Trong nháy mắt cửa thang máy mở , cô gái nhỏ ngước mắt  : “A Kỵ…”
 
“Đừng sợ.” Câu đừng sợ  của Trần Kỵ gần như là thốt .
 
Anh  Chu Phù vẫn   con,  đây là chuyện đáng để cô vui vẻ, nhưng  cũng  rằng cô gái nhỏ như cô cũng  từng trải qua những chuyện đại sự , giờ phút  ngoại trừ vui sướng, chắc chắn còn  căng thẳng và bất an đối với điều  .
 
Trần Kỵ  nhanh  đến  mặt cô,  cho cô  dậy. Một giây   còn từ  cao  xuống, một giây  liền quỳ một chân xuống  mặt Chu Phù, ngẩng đầu liếc mắt  cô.
 
“Anh  trở về.” Bàn tay to của Trần Kỵ tìm tới vành tai cô, dịu dàng xoa xoa, giọng   nhẹ, giống như sợ dọa đến cô.
 
Chu Phù “Dạ” một tiếng.
 
“Vừa mới kiểm tra ?” Anh cụp mắt  về phía hai que thử thai trong tay cô, “Đưa  xem.”
 
Chu Phù  lời đặt trong tay , suy nghĩ một chút, bổ sung : “Khả năng  chắc chắn là chuẩn…”
 
“Ừm,  .” Trần Kỵ  hết sức cẩn thận, , “Thứ  chắc là  kiểm tra lúc bụng rỗng  buổi sáng.”
 
“ .” Chu Phù gật đầu, tiếng  dừng ,  chút tò mò, “Sao   thế?”
 
“Không  em  sớm  với    em bé ? Em   như  thì   tìm hiểu  thứ liên quan , nếu    chăm sóc  cho em  chứ.”
 
Chu Phù cụp mắt, trong lòng ấm áp vui vẻ, giọng  cũng  nhẹ nhàng: “Vậy lúc   gọi video,    hai vạch là  ý gì?”
 
“Ngốc,  nhất thời  kịp phản ứng.” Người đàn ông tự giễu kéo khóe môi, “Hơi căng thẳng thôi.”
 
“Căng thẳng? Lại còn  lúc  thể  cho  căng thẳng .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-309.html.]
“Mọi chuyện gặp  em,  đều dễ dàng căng thẳng.” Trần Kỵ thẳng thắn ,” Cô gái nhà  còn nhỏ như ,   chịu  những chuyện  chứ.”
 
Chu Phù nở nụ : “Em  hai mươi lăm , chỉ   mỗi ngày coi em là trẻ con thôi.”
 
Trần Kỵ véo má cô: “Nhóc con, ngày mai đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé.”
 
Chu Phù mở to mắt: “Vậy nếu  … thì   bây giờ?”
 
“Không  càng ,  hầu hạ một  cũng vất vả, em mới mấy tuổi, chơi thêm vài năm  gì gấp .” Trần Kỵ   từng câu trấn an, từng câu lấy cô  chủ, từng câu  cô thả lỏng.
 
Chu Phù bất giác cong mí mắt lên, nghĩ   nhịn  trêu chọc , cúi  kéo hai bên tai : “ em sợ  quá già,  lớn hơn em hai tuổi, em đúng là trẻ thật.” 
 
Trần Kỵ suýt chút nữa  cô chọc , “Đêm nay   trừng trị em, ngày mai chúng   kiểm tra, nếu   thì  vặn, ngược   xin dạy cho em một bài học về việc  hơn bạn hai tuổi   là già .”
 
“…”
 
Chu Phù lập tức ngậm miệng,  trong chuyện      , dù  cô cũng   hổ,   cần, Chu Phù dứt khoát  sang chuyện khác: “Nếu ngày mai kiểm tra  thật sự ,  … chịu trách nhiệm với em.”
 
Người đàn ông cuối cùng vẫn  nhịn    tiếng: “Em  cái gì ? Giấy chứng nhận  sớm lừa em ,   chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm?”
 
“Anh trai khác cha khác  ở Kim Đường của em   ưu điểm gì khác, chỉ thích chịu trách nhiệm với em.”
 
Chu Phù: “…”
 
Trần Kỵ xoay que thử thai trong tay, thuận miệng : “Chờ ,   một ngày tám bữa cơm em đừng hòng lừa gạt qua,    nhiều thời gian chăm chú  em.”
 
Chu Phù bĩu môi: “Vậy em  một vấn đề  hỏi tổng giám đốc Trần.”
 
Trần Kỵ lúc   dễ  chuyện: “Hỏi .” 
 
“Cân nặng hơn một cân thưởng năm ngàn còn tính ?” Chu Phù  .
 
Người đàn ông khẽ nhướng đuôi lông mày: “Chỉ thế thôi ?”
 
Trần Kỵ  đổi giọng điệu cà lơ phất phơ: “Đã  với em , con  của  cũng  hào phóng. Như  ,  cô gái nhỏ  của  quá xinh , phá lệ thêm việc cho   ?”
 
“Hả?”
 
“Nếu em tăng  một cân, ông chủ sẽ ngủ với em thêm năm  nữa,  sẽ ghi sổ cho em.”
 
Nụ  của Chu Phù thoáng chốc cứng đờ: “Không cần , cảm ơn.”
 
——
 
Tác giả  lời  :
 
Trần Kỵ: Dù  tiền của  đều là của em,  thể cho thì chỉ  con  .
 
Chu Phù: Thôi , coi như em   gì.