Hai ở trong phòng khách chuyện cả buổi, đến lúc việc gần như xong, Trần Kỵ mới nhớ tới gọi cô cùng trở về phòng.
Anh quỳ một chân mặt đất một hồi lâu. Lúc dậy, còn thể thuận tay nhẹ nhàng thoải mái ôm lấy Chu Phù từ sô pha nhỏ, với tư thế ôm công chúa , đưa cô trong nhà.
Chu Phù dường như cũng quen hưởng thụ sự che chở mật khắp nơi của , đoạn đường ngắn từ cửa phòng đến sô pha phòng khách, đó Trần Kỵ cũng từng ôm cô , cho nên Chu Phù cũng biểu hiện vô cùng yên tâm thoải mái.
Toàn thả lỏng, tùy ý ôm trở về.
Trên đường, Chu Phù chỉ tay sợi dây rút áo gió màu đen của Trần Kỵ, chơi, hỏi : “Sao lâu như , bỗng nhiên lên cũng choáng váng đầu ? Đôi khi em xổm một lúc đột nhiên dậy, mắt em đều trống rỗng.”
Trần Kỵ lúc nhớ lời cô mỉa mai già, đắn trả lời cô: “Anh trai tuổi trẻ khỏe mạnh.”
“…”
Chu Phù thật sự bóp ch/ết , cô nắm c.h.ặ.t t.a.y đập n.g.ự.c .
Đáng tiếc sức lực thật sự quá nhỏ, giống như gãi ngứa, ngoại trừ chọc Trần Kỵ bật thì tác dụng gì.
Sau khi xong, Trần Kỵ bình tĩnh , hiếm khi nghiêm túc với cô: “ sức khỏe em từ đến nay , phương diện thể lực cũng yếu. Ngày mai kiểm tra mặc kệ , chuyện rèn luyện sức khỏe , cũng lên lịch cho em.”
Chu Phù từ nhỏ là một phế vật thể thao, ở trong trường mỗi kiểm tra thể dục đều là tuyển thủ đội sổ, thỉnh thoảng cần thi vài mới bay qua vạch tiêu chuẩn ở tầng trời thấp. Lúc ở Kim Đường sườn núi nhỏ cũng Trần Kỵ kéo lên, giờ phút cô thấy rèn luyện sức khỏe, lập tức một cái đầu hai cái đại (*).
(*) Một cái đầu hai cái đại: chỉ bởi vì một chuyện quá mức phiền toái, hoặc bản quá mức xui xẻo, vì thế khiến cho sứt đầu mẻ trán. Bản cách nào giải quyết, đối với chuyện vô cùng đau đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-310.html.]
“Rèn luyện sức khỏe như thế nào ạ…?” Sắc mặt cô gái nhỏ lập tức từ vui sướng phát hiện nghi ngờ mang thai chuyển thành khổ qua. Trong lòng còn ôm chút may mắn, hy vọng Trần Kỵ thể chút phương pháp rèn luyện sức khỏe liên quan đến vận động.
mà cũng như cô mong , Trần Kỵ ôm cô tới bên cạnh sô pha, cẩn thận từng li từng tí giống như bảo vệ búp bê sứ. Anh rón rén đặt cô lên sô pha, đó theo thói quen kéo một tấm chăn lông mềm mại từ bên cạnh đắp lên cho cô.
Chu Phù bình thường thích rụt cả ở sô pha. Cô thấy thế, nâng chân lên, quơ quơ mặt Trần Kỵ, sự ăn ý giữa hai cho phép, thậm chí cô cần mở miệng, chỉ là tùy ý một động tác, đàn ông liền ngầm hiểu khom lưng cô cởi giày lông, hai tay cầm hai chân cô gái nhỏ mang vớ bông thuần trắng. Sau khi dùng nhiệt độ lòng bàn tay của hâm nóng một chút, mới nhét hai chân cô gái nhỏ trong chăn lông, che kín mít.
Sau khi xong một loạt động tác, Trần Kỵ mới xuống bên cạnh cô, bàn tay to thò chăn, nắm mắt cá chân cô cùng với tấm chăn, đặt hai chân cô lên đùi , ngón tay xoa nhẹ bắp chân cho cô. Anh tiện tay mở TV cho Chu Phù mới hờ hững trả lời câu hỏi lúc của cô: “Còn thể rèn luyện như thế nào nữa, vận động thôi.”
Chu Phù , lúc nhụt chí, một giây khóe môi còn giương lên lập tức xẹp xuống, lông mày cũng yếu ớt nhăn .
Trần Kỵ nghiêng đầu liếc cô một cái, nhịn hừ : “Chạy bộ thì đoán em vất vả , tản bộ cũng tạm . Sau mỗi sáng sớm xong bữa sáng sẽ gọi em dậy, ăn xong liền xuống lầu tản bộ với em, bữa tối cũng , thế nào?”
Bình thường Trần Kỵ thói quen dậy sớm vận động, cho nên điều đối với mà gì ghê gớm, huống hồ còn là vì ở bên cô.
Lúc học cấp ba, từ đến nay đến trường, vì để học với Chu Phù, vẫn kiên trì dậy sớm một chút, một tiết học cũng bỏ sót.
Sau cô mới đến công ty, để thể cô nhiều nhất thể, mà buổi sáng luôn luôn xuất hiện ở công ty, thể trời sáng đến công ty, bảo đảm mỗi buổi sáng cô đến công ty đều chỉ một . Bất kể cô đến sớm thế nào, luôn thể đến sớm hơn cô, luôn thể trở thành đầu tiên cô thấy mỗi ngày ở công ty.
ở chỗ Chu Phù, quả thật còn khó hơn so với lên trời.
Dù là dậy sớm tập thể dục.
Lúc cuộc sống bắt buộc, cô c.h.ế.t lặng mà trải qua cuộc sống sớm về tối, tư cách yếu ớt cũng ngang ngược. Hôm nay tính tình chiều hư một nữa, một chút khổ cũng chịu nổi.